Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 14

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. “Chưởng Châu, con là bảo bối của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất đâu.” Ta nhìn Hoàng hậu nương nương, đột nhiên có chút bối rối, nghẹn họng không nói nên lời, mãi mới thốt ra lời từ chối. “Nương nương, con không chịu ủy khuất, là con tự nguyện muốn rời khỏi Đông cung.” Hoàng hậu có chút tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Con bị Thẩm Nghiễn Chu kia làm cho mê muội rồi, năm đó hắn đã cưới con, thì phải đối xử tốt với con, sao bổn cung lại dạy ra người nữ nhi thánh mẫu như con chứ!” Ta…? Thánh mẫu? Ta tự nhận tuy không thể coi ích kỷ là một đức tính tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức thánh mẫu đâu! Hoàng hậu nương nương tiễn ta ra khỏi cung, ta thấp thỏm lo âu suốt hai ngày, không biết bà ấy sẽ làm gì Thẩm Nghiễn Chu, nhưng kết quả nhận được lại là tin Thẩm Nghiễn Chu được phái đi đánh trận ở biên giới phía Bắc. Cẩm HânTảng đá trong lòng ta rơi xuống một nửa, chuyện ra trận đối với Thẩm Nghiễn Chu mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao hắn vẫn luôn là chiến thần của nước Khương, chính là nhờ quân công hiển hách mới có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử. Hoàng thượng hạ lệnh gấp, Thẩm Nghiễn Chu thậm chí còn không về Đông cung mà trực tiếp đến chiến trường, Từ Chỉ Quân lo lắng đến mức xoay như chong chóng, nhìn ta như nhìn kẻ phản bội. Còn ta lại đến chùa cầu bình an cho Thẩm Nghiễn Chu, mong hắn bình an trở về, nhanh chóng hòa ly với ta. Từ Chỉ Quân nghe tin, đêm đó đã vung kiếm xông đến.

“Chưởng Châu, con là bảo bối của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất đâu.”

 

Ta nhìn Hoàng hậu nương nương, đột nhiên có chút bối rối, nghẹn họng không nói nên lời, mãi mới thốt ra lời từ chối.

 

“Nương nương, con không chịu ủy khuất, là con tự nguyện muốn rời khỏi Đông cung.”

 

Hoàng hậu có chút tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:

 

“Con bị Thẩm Nghiễn Chu kia làm cho mê muội rồi, năm đó hắn đã cưới con, thì phải đối xử tốt với con, sao bổn cung lại dạy ra người nữ nhi thánh mẫu như con chứ!”

 

Ta…?

 

Thánh mẫu?

 

Ta tự nhận tuy không thể coi ích kỷ là một đức tính tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức thánh mẫu đâu!

 

Hoàng hậu nương nương tiễn ta ra khỏi cung, ta thấp thỏm lo âu suốt hai ngày, không biết bà ấy sẽ làm gì Thẩm Nghiễn Chu, nhưng kết quả nhận được lại là tin Thẩm Nghiễn Chu được phái đi đánh trận ở biên giới phía Bắc.

 

Cẩm Hân

Tảng đá trong lòng ta rơi xuống một nửa, chuyện ra trận đối với Thẩm Nghiễn Chu mà nói chỉ là chuyện nhỏ.

 

Dù sao hắn vẫn luôn là chiến thần của nước Khương, chính là nhờ quân công hiển hách mới có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử.

 

Hoàng thượng hạ lệnh gấp, Thẩm Nghiễn Chu thậm chí còn không về Đông cung mà trực tiếp đến chiến trường, Từ Chỉ Quân lo lắng đến mức xoay như chong chóng, nhìn ta như nhìn kẻ phản bội.

 

Còn ta lại đến chùa cầu bình an cho Thẩm Nghiễn Chu, mong hắn bình an trở về, nhanh chóng hòa ly với ta.

 

Từ Chỉ Quân nghe tin, đêm đó đã vung kiếm xông đến.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. “Chưởng Châu, con là bảo bối của bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không để con chịu ủy khuất đâu.” Ta nhìn Hoàng hậu nương nương, đột nhiên có chút bối rối, nghẹn họng không nói nên lời, mãi mới thốt ra lời từ chối. “Nương nương, con không chịu ủy khuất, là con tự nguyện muốn rời khỏi Đông cung.” Hoàng hậu có chút tức giận, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: “Con bị Thẩm Nghiễn Chu kia làm cho mê muội rồi, năm đó hắn đã cưới con, thì phải đối xử tốt với con, sao bổn cung lại dạy ra người nữ nhi thánh mẫu như con chứ!” Ta…? Thánh mẫu? Ta tự nhận tuy không thể coi ích kỷ là một đức tính tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức thánh mẫu đâu! Hoàng hậu nương nương tiễn ta ra khỏi cung, ta thấp thỏm lo âu suốt hai ngày, không biết bà ấy sẽ làm gì Thẩm Nghiễn Chu, nhưng kết quả nhận được lại là tin Thẩm Nghiễn Chu được phái đi đánh trận ở biên giới phía Bắc. Cẩm HânTảng đá trong lòng ta rơi xuống một nửa, chuyện ra trận đối với Thẩm Nghiễn Chu mà nói chỉ là chuyện nhỏ. Dù sao hắn vẫn luôn là chiến thần của nước Khương, chính là nhờ quân công hiển hách mới có thể ngồi lên ngôi vị Thái tử. Hoàng thượng hạ lệnh gấp, Thẩm Nghiễn Chu thậm chí còn không về Đông cung mà trực tiếp đến chiến trường, Từ Chỉ Quân lo lắng đến mức xoay như chong chóng, nhìn ta như nhìn kẻ phản bội. Còn ta lại đến chùa cầu bình an cho Thẩm Nghiễn Chu, mong hắn bình an trở về, nhanh chóng hòa ly với ta. Từ Chỉ Quân nghe tin, đêm đó đã vung kiếm xông đến.

Chương 14