Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 18

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Miếng sườn cừu ta đang gặm dở bỗng trở nên nóng rát, hai má nóng ran, cảm thấy hơi ngại ngùng. Tên tiểu thị vệ này trông thì thật thà, nhưng lại rất giỏi đánh trống lảng. “Hừ, vậy ngươi giải thích chuyện vừa rồi đi.” Tiểu thị vệ có vẻ khó xử, ngước đôi mắt nai nhìn ta, đột nhiên một mũi tên bay đến. Cậu ta nhanh tay chặn đứng mũi tên chỉ cách n.g.ự.c ta chưa đầy một tấc, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một trận mưa tên đã ập đến, tiểu thị vệ đẩy ta xuống gầm bàn, nói với ta một câu: “Trốn kỹ vào.” Ta gật đầu lia lịa, cầm một cuốn sách che trước mặt. Nhìn cậu ta dùng trường kiếm cản mưa tên, cho đến khi mũi tên bốc cháy, doanh trướng cũng dần chìm trong biển lửa. Ta thấy vậy liền chui ra khỏi gầm bàn, kéo tiểu thị vệ phá cửa chạy ra ngoài, một mạch chạy ra khỏi doanh trại. Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, cơ thể như có vô hạn sức mạnh, có thể dễ dàng né tránh mưa tên, chỉ cần nhặt đại một thanh kiếm cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén. Tại sao ta lại biết võ công? Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn thấy một toán quân địch đang bao vây một đội quân ta bên đống lửa phía trước.Cẩm Hân Ta và tiểu thị vệ nhìn nhau, giống như đồng đội ăn ý, nhanh chóng giải quyết đám quân địch, sau đó dẫn theo mười mấy binh lính chạy trốn đến cửa ải. Trước khi rời đi, ta liếc nhìn doanh trại đã chìm trong biển lửa, còn có những binh lính đã hy sinh, hốc mắt cay cay. Tiểu thị vệ nhóm lửa ở cửa ải, lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh bột dẻ đã bị ép đến biến dạng, có chút do dự đưa cho ta: “Chủ tử, người ăn tạm chút gì đi.” Ta nhận lấy từ tay cậu ta, đưa cho một tiểu binh trông còn trẻ măng, ban đầu cậu bé còn e dè, nhất mực không chịu nhận, cho đến khi ta ép cậu bé phải nhận lấy. Cậu bé vừa ăn vừa khóc: “Cảm ơn Thái tử phi nương nương, người và Thái tử điện hạ đều là người tốt.” Ta có chút khó hiểu, một lão binh lớn tuổi lên tiếng giải thích:“Thái tử điện hạ đối xử với mọi người rất tốt, coi chúng ta như người nhà, cùng ăn cùng ở, quan trọng nhất là, ngài ấy không bao giờ bỏ rơi huynh đệ bọn ta.”

Miếng sườn cừu ta đang gặm dở bỗng trở nên nóng rát, hai má nóng ran, cảm thấy hơi ngại ngùng.

 

Tên tiểu thị vệ này trông thì thật thà, nhưng lại rất giỏi đánh trống lảng.

 

“Hừ, vậy ngươi giải thích chuyện vừa rồi đi.”

 

Tiểu thị vệ có vẻ khó xử, ngước đôi mắt nai nhìn ta, đột nhiên một mũi tên bay đến.

 

Cậu ta nhanh tay chặn đứng mũi tên chỉ cách n.g.ự.c ta chưa đầy một tấc, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một trận mưa tên đã ập đến, tiểu thị vệ đẩy ta xuống gầm bàn, nói với ta một câu: “Trốn kỹ vào.”

 

Ta gật đầu lia lịa, cầm một cuốn sách che trước mặt.

 

Nhìn cậu ta dùng trường kiếm cản mưa tên, cho đến khi mũi tên bốc cháy, doanh trướng cũng dần chìm trong biển lửa.

 

Ta thấy vậy liền chui ra khỏi gầm bàn, kéo tiểu thị vệ phá cửa chạy ra ngoài, một mạch chạy ra khỏi doanh trại.

 

Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, cơ thể như có vô hạn sức mạnh, có thể dễ dàng né tránh mưa tên, chỉ cần nhặt đại một thanh kiếm cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén.

 

Tại sao ta lại biết võ công?

 

Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn thấy một toán quân địch đang bao vây một đội quân ta bên đống lửa phía trước.

Cẩm Hân

 

Ta và tiểu thị vệ nhìn nhau, giống như đồng đội ăn ý, nhanh chóng giải quyết đám quân địch, sau đó dẫn theo mười mấy binh lính chạy trốn đến cửa ải.

 

Trước khi rời đi, ta liếc nhìn doanh trại đã chìm trong biển lửa, còn có những binh lính đã hy sinh, hốc mắt cay cay.

 

Tiểu thị vệ nhóm lửa ở cửa ải, lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh bột dẻ đã bị ép đến biến dạng, có chút do dự đưa cho ta: “Chủ tử, người ăn tạm chút gì đi.”

 

Ta nhận lấy từ tay cậu ta, đưa cho một tiểu binh trông còn trẻ măng, ban đầu cậu bé còn e dè, nhất mực không chịu nhận, cho đến khi ta ép cậu bé phải nhận lấy.

 

Cậu bé vừa ăn vừa khóc: “Cảm ơn Thái tử phi nương nương, người và Thái tử điện hạ đều là người tốt.”

 

Ta có chút khó hiểu, một lão binh lớn tuổi lên tiếng giải thích:

“Thái tử điện hạ đối xử với mọi người rất tốt, coi chúng ta như người nhà, cùng ăn cùng ở, quan trọng nhất là, ngài ấy không bao giờ bỏ rơi huynh đệ bọn ta.”

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Miếng sườn cừu ta đang gặm dở bỗng trở nên nóng rát, hai má nóng ran, cảm thấy hơi ngại ngùng. Tên tiểu thị vệ này trông thì thật thà, nhưng lại rất giỏi đánh trống lảng. “Hừ, vậy ngươi giải thích chuyện vừa rồi đi.” Tiểu thị vệ có vẻ khó xử, ngước đôi mắt nai nhìn ta, đột nhiên một mũi tên bay đến. Cậu ta nhanh tay chặn đứng mũi tên chỉ cách n.g.ự.c ta chưa đầy một tấc, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một trận mưa tên đã ập đến, tiểu thị vệ đẩy ta xuống gầm bàn, nói với ta một câu: “Trốn kỹ vào.” Ta gật đầu lia lịa, cầm một cuốn sách che trước mặt. Nhìn cậu ta dùng trường kiếm cản mưa tên, cho đến khi mũi tên bốc cháy, doanh trướng cũng dần chìm trong biển lửa. Ta thấy vậy liền chui ra khỏi gầm bàn, kéo tiểu thị vệ phá cửa chạy ra ngoài, một mạch chạy ra khỏi doanh trại. Ta cũng không biết mình bị làm sao nữa, cơ thể như có vô hạn sức mạnh, có thể dễ dàng né tránh mưa tên, chỉ cần nhặt đại một thanh kiếm cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén. Tại sao ta lại biết võ công? Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta đã nhìn thấy một toán quân địch đang bao vây một đội quân ta bên đống lửa phía trước.Cẩm Hân Ta và tiểu thị vệ nhìn nhau, giống như đồng đội ăn ý, nhanh chóng giải quyết đám quân địch, sau đó dẫn theo mười mấy binh lính chạy trốn đến cửa ải. Trước khi rời đi, ta liếc nhìn doanh trại đã chìm trong biển lửa, còn có những binh lính đã hy sinh, hốc mắt cay cay. Tiểu thị vệ nhóm lửa ở cửa ải, lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc bánh bột dẻ đã bị ép đến biến dạng, có chút do dự đưa cho ta: “Chủ tử, người ăn tạm chút gì đi.” Ta nhận lấy từ tay cậu ta, đưa cho một tiểu binh trông còn trẻ măng, ban đầu cậu bé còn e dè, nhất mực không chịu nhận, cho đến khi ta ép cậu bé phải nhận lấy. Cậu bé vừa ăn vừa khóc: “Cảm ơn Thái tử phi nương nương, người và Thái tử điện hạ đều là người tốt.” Ta có chút khó hiểu, một lão binh lớn tuổi lên tiếng giải thích:“Thái tử điện hạ đối xử với mọi người rất tốt, coi chúng ta như người nhà, cùng ăn cùng ở, quan trọng nhất là, ngài ấy không bao giờ bỏ rơi huynh đệ bọn ta.”

Chương 18