Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 17

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta á khẩu không nói nên lời, không ngờ Từ Chỉ Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, liền vén rèm xe thò đầu ra ngoài. Chỉ thấy cát vàng bay mù mịt, bầu trời u ám, không khí lạnh lẽo, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, ngoài tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên cát. Ta vội vàng chui ra khỏi xe, uy h.i.ế.p người đánh xe lập tức quay về. Nhưng người đánh xe chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục vung roi thúc ngựa. Ta bất lực ngồi phịch xuống xe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cái tên “Khâu Hoài sơn”. “Khâu Hoài sơn, Khâu Hoài sơn, sao nghe quen tai thế…” Thẩm Nghiễn Chu đã cứu ta trên chiến trường Khâu Hoài sơn, biết đâu ở đây ta có thể tìm lại được ký ức đã mất của mình. Cẩm HânCũng có thể biết được tại sao một nữ tử yếu đuối như ta lại xuất hiện trên chiến trường. Nói rồi ta quay người sang chỗ khác: “Người ta thường nói trăm năm tu hành mới được chung thuyền, ngàn năm tu hành mới được chung chăn gối, ta và Thẩm Nghiễn Chu dù sao cũng là phu thê, sao có thể bỏ mặc hắn được?” Còn về việc phải làm thế nào, ta cũng không biết, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy. Lúc xe ngựa đến doanh trại, mặt trời đã ngả về tây, đỏ rực như máu, người đánh xe ném ta và tiểu thị vệ xuống trước cổng doanh trại, sau đó biến mất tăm. Thẩm Nghiễn Chu được đám binh lính vây quanh bước ra khỏi doanh trướng, bộ giáp trụ khiến hắn càng thêm oai phong lẫm liệt, ký ức năm xưa chợt lóe lên trong đầu ta, ta không hề nhận ra vẻ mặt giận dữ của hắn. “Phó Chưởng Châu, nàng có biết đây là chiến trường không? Đao kiếm vô tình, nàng đến đây làm gì?” Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng có chút tủi thân, cứ như thể ta muốn đến đây chịu c.h.ế.t vậy. Bỗng nhiên ta cảm thấy Thẩm Nghiễn Chu bế ta xuống xe, nổi hết cả da gà, vội vàng lấy khăn tay ra lau lau. “Chàng không hỏi han tiểu thiếp tốt của chàng xem sao lại đánh ngất ta và tiểu thị vệ, đưa đến chiến trường, còn nói là muốn ta đến cứu chàng?” Ta tuôn ra một tràng bất mãn, Thẩm Nghiễn Chu đứng bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm u ám. Thẩm Nghiễn Chu sắp xếp cho ta và tiểu thị vệ ở trong doanh trướng, sau đó dẫn quân đi tuần tra.Đại chiến sắp xảy ra, ta và tiểu thị vệ ngoan ngoãn ở trong doanh trướng, không dám đi đâu cả, một là sợ vướng chân vướng tay, hai là sợ mất mạng như chơi. Ta nịnh nọt hỏi tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, sao ngươi biết đây là Khâu Hoài sơn, ngươi đã từng đến đây sao?” “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, một thị vệ như ngươi sao có thể tự do ra vào hoàng cung, dễ dàng cởi được dây thừng trói chặt như vậy.” “Rốt cuộc ngươi là người của ai?” Khóe mắt tiểu thị vệ đỏ ửng, sau đó quỳ xuống, cúi đầu nói: “Chủ tử, nô tài là người của người.”

Ta á khẩu không nói nên lời, không ngờ Từ Chỉ Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, liền vén rèm xe thò đầu ra ngoài.

 

Chỉ thấy cát vàng bay mù mịt, bầu trời u ám, không khí lạnh lẽo, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, ngoài tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên cát.

 

Ta vội vàng chui ra khỏi xe, uy h.i.ế.p người đánh xe lập tức quay về.

 

Nhưng người đánh xe chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục vung roi thúc ngựa.

 

Ta bất lực ngồi phịch xuống xe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cái tên “Khâu Hoài sơn”.

 

“Khâu Hoài sơn, Khâu Hoài sơn, sao nghe quen tai thế…”

 

Thẩm Nghiễn Chu đã cứu ta trên chiến trường Khâu Hoài sơn, biết đâu ở đây ta có thể tìm lại được ký ức đã mất của mình.

 

Cẩm Hân

Cũng có thể biết được tại sao một nữ tử yếu đuối như ta lại xuất hiện trên chiến trường.

 

Nói rồi ta quay người sang chỗ khác: “Người ta thường nói trăm năm tu hành mới được chung thuyền, ngàn năm tu hành mới được chung chăn gối, ta và Thẩm Nghiễn Chu dù sao cũng là phu thê, sao có thể bỏ mặc hắn được?”

 

Còn về việc phải làm thế nào, ta cũng không biết, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.

 

Lúc xe ngựa đến doanh trại, mặt trời đã ngả về tây, đỏ rực như máu, người đánh xe ném ta và tiểu thị vệ xuống trước cổng doanh trại, sau đó biến mất tăm.

 

Thẩm Nghiễn Chu được đám binh lính vây quanh bước ra khỏi doanh trướng, bộ giáp trụ khiến hắn càng thêm oai phong lẫm liệt, ký ức năm xưa chợt lóe lên trong đầu ta, ta không hề nhận ra vẻ mặt giận dữ của hắn.

 

“Phó Chưởng Châu, nàng có biết đây là chiến trường không? Đao kiếm vô tình, nàng đến đây làm gì?”

 

Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng có chút tủi thân, cứ như thể ta muốn đến đây chịu c.h.ế.t vậy.

 

Bỗng nhiên ta cảm thấy Thẩm Nghiễn Chu bế ta xuống xe, nổi hết cả da gà, vội vàng lấy khăn tay ra lau lau.

 

“Chàng không hỏi han tiểu thiếp tốt của chàng xem sao lại đánh ngất ta và tiểu thị vệ, đưa đến chiến trường, còn nói là muốn ta đến cứu chàng?”

 

Ta tuôn ra một tràng bất mãn, Thẩm Nghiễn Chu đứng bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm u ám.

 

Thẩm Nghiễn Chu sắp xếp cho ta và tiểu thị vệ ở trong doanh trướng, sau đó dẫn quân đi tuần tra.

Đại chiến sắp xảy ra, ta và tiểu thị vệ ngoan ngoãn ở trong doanh trướng, không dám đi đâu cả, một là sợ vướng chân vướng tay, hai là sợ mất mạng như chơi.

 

Ta nịnh nọt hỏi tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, sao ngươi biết đây là Khâu Hoài sơn, ngươi đã từng đến đây sao?”

 

“Ngươi còn chưa nói cho ta biết, một thị vệ như ngươi sao có thể tự do ra vào hoàng cung, dễ dàng cởi được dây thừng trói chặt như vậy.”

 

“Rốt cuộc ngươi là người của ai?”

 

Khóe mắt tiểu thị vệ đỏ ửng, sau đó quỳ xuống, cúi đầu nói:

 

“Chủ tử, nô tài là người của người.”

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta á khẩu không nói nên lời, không ngờ Từ Chỉ Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, liền vén rèm xe thò đầu ra ngoài. Chỉ thấy cát vàng bay mù mịt, bầu trời u ám, không khí lạnh lẽo, xung quanh không có lấy một ngọn cỏ, ngoài tiếng quạ kêu thê lương thỉnh thoảng vang lên, chỉ còn lại tiếng bánh xe lăn trên cát. Ta vội vàng chui ra khỏi xe, uy h.i.ế.p người đánh xe lập tức quay về. Nhưng người đánh xe chẳng thèm để ý đến ta, tiếp tục vung roi thúc ngựa. Ta bất lực ngồi phịch xuống xe, trong đầu cứ lặp đi lặp lại cái tên “Khâu Hoài sơn”. “Khâu Hoài sơn, Khâu Hoài sơn, sao nghe quen tai thế…” Thẩm Nghiễn Chu đã cứu ta trên chiến trường Khâu Hoài sơn, biết đâu ở đây ta có thể tìm lại được ký ức đã mất của mình. Cẩm HânCũng có thể biết được tại sao một nữ tử yếu đuối như ta lại xuất hiện trên chiến trường. Nói rồi ta quay người sang chỗ khác: “Người ta thường nói trăm năm tu hành mới được chung thuyền, ngàn năm tu hành mới được chung chăn gối, ta và Thẩm Nghiễn Chu dù sao cũng là phu thê, sao có thể bỏ mặc hắn được?” Còn về việc phải làm thế nào, ta cũng không biết, chỉ đành đi bước nào hay bước nấy. Lúc xe ngựa đến doanh trại, mặt trời đã ngả về tây, đỏ rực như máu, người đánh xe ném ta và tiểu thị vệ xuống trước cổng doanh trại, sau đó biến mất tăm. Thẩm Nghiễn Chu được đám binh lính vây quanh bước ra khỏi doanh trướng, bộ giáp trụ khiến hắn càng thêm oai phong lẫm liệt, ký ức năm xưa chợt lóe lên trong đầu ta, ta không hề nhận ra vẻ mặt giận dữ của hắn. “Phó Chưởng Châu, nàng có biết đây là chiến trường không? Đao kiếm vô tình, nàng đến đây làm gì?” Ta ngây người nhìn hắn, trong lòng có chút tủi thân, cứ như thể ta muốn đến đây chịu c.h.ế.t vậy. Bỗng nhiên ta cảm thấy Thẩm Nghiễn Chu bế ta xuống xe, nổi hết cả da gà, vội vàng lấy khăn tay ra lau lau. “Chàng không hỏi han tiểu thiếp tốt của chàng xem sao lại đánh ngất ta và tiểu thị vệ, đưa đến chiến trường, còn nói là muốn ta đến cứu chàng?” Ta tuôn ra một tràng bất mãn, Thẩm Nghiễn Chu đứng bên cạnh nghe, sắc mặt càng thêm u ám. Thẩm Nghiễn Chu sắp xếp cho ta và tiểu thị vệ ở trong doanh trướng, sau đó dẫn quân đi tuần tra.Đại chiến sắp xảy ra, ta và tiểu thị vệ ngoan ngoãn ở trong doanh trướng, không dám đi đâu cả, một là sợ vướng chân vướng tay, hai là sợ mất mạng như chơi. Ta nịnh nọt hỏi tiểu thị vệ: “Tiểu thị vệ, sao ngươi biết đây là Khâu Hoài sơn, ngươi đã từng đến đây sao?” “Ngươi còn chưa nói cho ta biết, một thị vệ như ngươi sao có thể tự do ra vào hoàng cung, dễ dàng cởi được dây thừng trói chặt như vậy.” “Rốt cuộc ngươi là người của ai?” Khóe mắt tiểu thị vệ đỏ ửng, sau đó quỳ xuống, cúi đầu nói: “Chủ tử, nô tài là người của người.”

Chương 17