Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 23
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta nhàn rỗi đến phát chán, tiểu thị vệ có chút ngượng ngùng hỏi: "Chủ tử có muốn xem thử Tết Nguyên đán ở dân gian như thế nào không?" Ta đội mũ che mặt, cùng tiểu thị vệ lén lút trốn khỏi cung, cùng nhau ăn một bát bánh trôi nước nóng ở ven đường. Phố xá nhộn nhịp phồn hoa chưa từng thấy, các vị công tử ngâm thơ đối đáp, mỹ nhân ca múa, còn có đủ loại tiểu thương rao hàng và những màn ảo thuật đặc sắc, thi thoảng lại vang lên tiếng pháo của lũ trẻ con.Tiểu thị vệ dẫn ta đến bờ sông, thả một hồ hoa đăng theo phong tục dân gian, ánh nến hiện trên gương mặt hắn, đẹp đến động lòng. Lúc chúng ta trở về hoàng cung, trời đã hửng sáng, ta cầm que pháo hoa đã cháy hết, cùng hắn bước đi trên con đường cung vắng lặng, một cơn gió lạnh thổi qua, ta khẽ rùng mình. Sau Tết Nguyên đán là đến Tết Nguyên tiêu, Từ Chỉ Quân đột nhiên đến thăm, gương mặt nàng ta hơi sưng phù, một tay xoa bụng, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa. Vẫn gọi ta là Thái tử phi như trước. Cẩm HânVì là tái giá nên Thẩm Nghiễn Chu chỉ phong cho nàng ta làm Quý phi, còn ta thì chưa được sắc phong gì cả. Ta không muốn để ý đến nàng ta, ôm chú mèo mập mạp trong lòng, nghịch quả cầu lông, lần trước nàng ta đánh ngất ta đưa đến Khâu Hoài sơn, ta vẫn còn ghi hận, nếu không phải nàng ta đang mang thai, ta nhất định sẽ cho nàng ta một bài học. Từ Chỉ Quân đi thẳng vào vấn đề: “Thái tử phi, ta muốn làm Hoàng hậu.” “Ngươi muốn làm thì làm, liên quan gì đến ta?” “Chỉ cần người rời đi, Bệ hạ sẽ lập tức phong ta làm Hậu.” Từ Chỉ Quân vừa nói vừa xoa bụng. Ta qua loa cho xong chuyện rồi ra lệnh đuổi khách, sắc mặt Từ Chỉ Quân có chút khó coi, nhìn ta chằm chằm. “Thái tử phi, người có muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” “Có muốn biết tại sao người lại mất trí nhớ, có muốn biết tại sao năm đó ta lại đưa người đến chiến trường không?” “Cảm giác bị tất cả mọi người lừa dối, che giấu, chắc hẳn rất khó chịu phải không?” “Nếu người muốn biết sự thật, hãy đi theo ta.” Từ Chỉ Quân cười khẩy, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, xoay người rời đi. Ta siết chặt nắm tay, đi theo sau nàng ta, muốn xem thử nàng ta định giở trò gì.
Ta nhàn rỗi đến phát chán, tiểu thị vệ có chút ngượng ngùng hỏi: "Chủ tử có muốn xem thử Tết Nguyên đán ở dân gian như thế nào không?"
Ta đội mũ che mặt, cùng tiểu thị vệ lén lút trốn khỏi cung, cùng nhau ăn một bát bánh trôi nước nóng ở ven đường.
Phố xá nhộn nhịp phồn hoa chưa từng thấy, các vị công tử ngâm thơ đối đáp, mỹ nhân ca múa, còn có đủ loại tiểu thương rao hàng và những màn ảo thuật đặc sắc, thi thoảng lại vang lên tiếng pháo của lũ trẻ con.
Tiểu thị vệ dẫn ta đến bờ sông, thả một hồ hoa đăng theo phong tục dân gian, ánh nến hiện trên gương mặt hắn, đẹp đến động lòng.
Lúc chúng ta trở về hoàng cung, trời đã hửng sáng, ta cầm que pháo hoa đã cháy hết, cùng hắn bước đi trên con đường cung vắng lặng, một cơn gió lạnh thổi qua, ta khẽ rùng mình.
Sau Tết Nguyên đán là đến Tết Nguyên tiêu, Từ Chỉ Quân đột nhiên đến thăm, gương mặt nàng ta hơi sưng phù, một tay xoa bụng, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa.
Vẫn gọi ta là Thái tử phi như trước.
Cẩm Hân
Vì là tái giá nên Thẩm Nghiễn Chu chỉ phong cho nàng ta làm Quý phi, còn ta thì chưa được sắc phong gì cả.
Ta không muốn để ý đến nàng ta, ôm chú mèo mập mạp trong lòng, nghịch quả cầu lông, lần trước nàng ta đánh ngất ta đưa đến Khâu Hoài sơn, ta vẫn còn ghi hận, nếu không phải nàng ta đang mang thai, ta nhất định sẽ cho nàng ta một bài học.
Từ Chỉ Quân đi thẳng vào vấn đề: “Thái tử phi, ta muốn làm Hoàng hậu.”
“Ngươi muốn làm thì làm, liên quan gì đến ta?”
“Chỉ cần người rời đi, Bệ hạ sẽ lập tức phong ta làm Hậu.” Từ Chỉ Quân vừa nói vừa xoa bụng.
Ta qua loa cho xong chuyện rồi ra lệnh đuổi khách, sắc mặt Từ Chỉ Quân có chút khó coi, nhìn ta chằm chằm.
“Thái tử phi, người có muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Có muốn biết tại sao người lại mất trí nhớ, có muốn biết tại sao năm đó ta lại đưa người đến chiến trường không?”
“Cảm giác bị tất cả mọi người lừa dối, che giấu, chắc hẳn rất khó chịu phải không?”
“Nếu người muốn biết sự thật, hãy đi theo ta.”
Từ Chỉ Quân cười khẩy, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, xoay người rời đi.
Ta siết chặt nắm tay, đi theo sau nàng ta, muốn xem thử nàng ta định giở trò gì.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta nhàn rỗi đến phát chán, tiểu thị vệ có chút ngượng ngùng hỏi: "Chủ tử có muốn xem thử Tết Nguyên đán ở dân gian như thế nào không?" Ta đội mũ che mặt, cùng tiểu thị vệ lén lút trốn khỏi cung, cùng nhau ăn một bát bánh trôi nước nóng ở ven đường. Phố xá nhộn nhịp phồn hoa chưa từng thấy, các vị công tử ngâm thơ đối đáp, mỹ nhân ca múa, còn có đủ loại tiểu thương rao hàng và những màn ảo thuật đặc sắc, thi thoảng lại vang lên tiếng pháo của lũ trẻ con.Tiểu thị vệ dẫn ta đến bờ sông, thả một hồ hoa đăng theo phong tục dân gian, ánh nến hiện trên gương mặt hắn, đẹp đến động lòng. Lúc chúng ta trở về hoàng cung, trời đã hửng sáng, ta cầm que pháo hoa đã cháy hết, cùng hắn bước đi trên con đường cung vắng lặng, một cơn gió lạnh thổi qua, ta khẽ rùng mình. Sau Tết Nguyên đán là đến Tết Nguyên tiêu, Từ Chỉ Quân đột nhiên đến thăm, gương mặt nàng ta hơi sưng phù, một tay xoa bụng, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế gỗ lê hoa. Vẫn gọi ta là Thái tử phi như trước. Cẩm HânVì là tái giá nên Thẩm Nghiễn Chu chỉ phong cho nàng ta làm Quý phi, còn ta thì chưa được sắc phong gì cả. Ta không muốn để ý đến nàng ta, ôm chú mèo mập mạp trong lòng, nghịch quả cầu lông, lần trước nàng ta đánh ngất ta đưa đến Khâu Hoài sơn, ta vẫn còn ghi hận, nếu không phải nàng ta đang mang thai, ta nhất định sẽ cho nàng ta một bài học. Từ Chỉ Quân đi thẳng vào vấn đề: “Thái tử phi, ta muốn làm Hoàng hậu.” “Ngươi muốn làm thì làm, liên quan gì đến ta?” “Chỉ cần người rời đi, Bệ hạ sẽ lập tức phong ta làm Hậu.” Từ Chỉ Quân vừa nói vừa xoa bụng. Ta qua loa cho xong chuyện rồi ra lệnh đuổi khách, sắc mặt Từ Chỉ Quân có chút khó coi, nhìn ta chằm chằm. “Thái tử phi, người có muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” “Có muốn biết tại sao người lại mất trí nhớ, có muốn biết tại sao năm đó ta lại đưa người đến chiến trường không?” “Cảm giác bị tất cả mọi người lừa dối, che giấu, chắc hẳn rất khó chịu phải không?” “Nếu người muốn biết sự thật, hãy đi theo ta.” Từ Chỉ Quân cười khẩy, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý, xoay người rời đi. Ta siết chặt nắm tay, đi theo sau nàng ta, muốn xem thử nàng ta định giở trò gì.