Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 24

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta đi theo nàng ta qua mấy lớp cung điện, sau đó đến phủ Thừa tướng, nàng ta dẫn ta vào thư phòng, cho ta xem một bức tranh. Là chân dung của Mười hai Thiết Giáp Lệnh Doanh. Bên trong có ta, còn có tiểu thị vệ… Cơ thể ta run lên, bỗng nhiên căng cứng, giống như bị ai đó dùng kiếm đ.â.m vào cổ họng vậy, những ký ức còn sót lại như những mảnh vỡ, từng chút từng chút một ghép lại thành một tấm lưới lớn, khiến ta nghẹt thở. “Tại sao ta lại mất trí nhớ?” Từ Chỉ Quân lùi về sau hai bước, cười nói không biết. “Không biết ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Nói xong ta xoay người bỏ đi, nhưng lại cảm thấy chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Thẩm Phù Thần. “Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?” Thẩm Phù Thần không nói gì, dùng sức đánh vào gáy ta, giống hệt như Từ Chỉ Quân lúc trước, thật là tức c.h.ế.t ta mà! Lần nữa tỉnh lại, ta và Từ Chỉ Quân bị nhốt trong xe ngựa, bốn phía bịt kín mít, không một tia sáng lọt vào. Dưới ánh sáng le lói của viên dạ minh châu, ta cởi trói cho mình, sau đó cởi trói và gỡ khăn bịt miệng cho Từ Chỉ Quân. “Từ Chỉ Quân, đây là định đi đâu nữa?” Cẩm HânTừ Chỉ Quân có vẻ sợ hãi, nức nở nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ muốn nhờ Thẩm Phù Thần đưa người đi, không ngờ hắn lại đưa cả ta theo.” Ta cạn lời, không ngờ Từ Chỉ Quân thông minh như vậy mà lại tin lời Thẩm Phù Thần. Thẩm Phù Thần nghe thấy động tĩnh bên trong, liền lên tiếng: “Chưởng Châu, nàng đừng sợ, ta sẽ không làm khó nàng đâu, chỉ cần nàng giúp ta một việc.” Kỳ thực ta cũng không sợ, chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Từ Chỉ Quân lắc đầu nguầy nguậy, một mực nói mình không biết, ta cũng không hỏi thêm nữa. Không biết Thẩm Phù Thần cho ta uống thuốc gì, người mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho xe ngựa chạy về phía Bắc, thi thoảng hắn lại ném cho ta và Từ Chỉ Quân hai cái bánh bao.

Ta đi theo nàng ta qua mấy lớp cung điện, sau đó đến phủ Thừa tướng, nàng ta dẫn ta vào thư phòng, cho ta xem một bức tranh.

 

Là chân dung của Mười hai Thiết Giáp Lệnh Doanh.

 

Bên trong có ta, còn có tiểu thị vệ…

 

Cơ thể ta run lên, bỗng nhiên căng cứng, giống như bị ai đó dùng kiếm đ.â.m vào cổ họng vậy, những ký ức còn sót lại như những mảnh vỡ, từng chút từng chút một ghép lại thành một tấm lưới lớn, khiến ta nghẹt thở.

 

“Tại sao ta lại mất trí nhớ?”

 

Từ Chỉ Quân lùi về sau hai bước, cười nói không biết.

 

“Không biết ngươi đưa ta đến đây làm gì?”

 

Nói xong ta xoay người bỏ đi, nhưng lại cảm thấy chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Thẩm Phù Thần.

 

“Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?”

 

Thẩm Phù Thần không nói gì, dùng sức đánh vào gáy ta, giống hệt như Từ Chỉ Quân lúc trước, thật là tức c.h.ế.t ta mà!

 

Lần nữa tỉnh lại, ta và Từ Chỉ Quân bị nhốt trong xe ngựa, bốn phía bịt kín mít, không một tia sáng lọt vào.

 

Dưới ánh sáng le lói của viên dạ minh châu, ta cởi trói cho mình, sau đó cởi trói và gỡ khăn bịt miệng cho Từ Chỉ Quân.

 

“Từ Chỉ Quân, đây là định đi đâu nữa?”

 

Cẩm Hân

Từ Chỉ Quân có vẻ sợ hãi, nức nở nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ muốn nhờ Thẩm Phù Thần đưa người đi, không ngờ hắn lại đưa cả ta theo.”

 

Ta cạn lời, không ngờ Từ Chỉ Quân thông minh như vậy mà lại tin lời Thẩm Phù Thần.

 

Thẩm Phù Thần nghe thấy động tĩnh bên trong, liền lên tiếng: “Chưởng Châu, nàng đừng sợ, ta sẽ không làm khó nàng đâu, chỉ cần nàng giúp ta một việc.”

 

Kỳ thực ta cũng không sợ, chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Từ Chỉ Quân lắc đầu nguầy nguậy, một mực nói mình không biết, ta cũng không hỏi thêm nữa.

 

Không biết Thẩm Phù Thần cho ta uống thuốc gì, người mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho xe ngựa chạy về phía Bắc, thi thoảng hắn lại ném cho ta và Từ Chỉ Quân hai cái bánh bao.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Ta đi theo nàng ta qua mấy lớp cung điện, sau đó đến phủ Thừa tướng, nàng ta dẫn ta vào thư phòng, cho ta xem một bức tranh. Là chân dung của Mười hai Thiết Giáp Lệnh Doanh. Bên trong có ta, còn có tiểu thị vệ… Cơ thể ta run lên, bỗng nhiên căng cứng, giống như bị ai đó dùng kiếm đ.â.m vào cổ họng vậy, những ký ức còn sót lại như những mảnh vỡ, từng chút từng chút một ghép lại thành một tấm lưới lớn, khiến ta nghẹt thở. “Tại sao ta lại mất trí nhớ?” Từ Chỉ Quân lùi về sau hai bước, cười nói không biết. “Không biết ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Nói xong ta xoay người bỏ đi, nhưng lại cảm thấy chân mềm nhũn, ngã thẳng vào lòng Thẩm Phù Thần. “Ngươi… Sao ngươi lại ở đây?” Thẩm Phù Thần không nói gì, dùng sức đánh vào gáy ta, giống hệt như Từ Chỉ Quân lúc trước, thật là tức c.h.ế.t ta mà! Lần nữa tỉnh lại, ta và Từ Chỉ Quân bị nhốt trong xe ngựa, bốn phía bịt kín mít, không một tia sáng lọt vào. Dưới ánh sáng le lói của viên dạ minh châu, ta cởi trói cho mình, sau đó cởi trói và gỡ khăn bịt miệng cho Từ Chỉ Quân. “Từ Chỉ Quân, đây là định đi đâu nữa?” Cẩm HânTừ Chỉ Quân có vẻ sợ hãi, nức nở nói: “Ta cũng không biết, ta chỉ muốn nhờ Thẩm Phù Thần đưa người đi, không ngờ hắn lại đưa cả ta theo.” Ta cạn lời, không ngờ Từ Chỉ Quân thông minh như vậy mà lại tin lời Thẩm Phù Thần. Thẩm Phù Thần nghe thấy động tĩnh bên trong, liền lên tiếng: “Chưởng Châu, nàng đừng sợ, ta sẽ không làm khó nàng đâu, chỉ cần nàng giúp ta một việc.” Kỳ thực ta cũng không sợ, chỉ là muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Từ Chỉ Quân lắc đầu nguầy nguậy, một mực nói mình không biết, ta cũng không hỏi thêm nữa. Không biết Thẩm Phù Thần cho ta uống thuốc gì, người mềm nhũn, chỉ có thể mặc cho xe ngựa chạy về phía Bắc, thi thoảng hắn lại ném cho ta và Từ Chỉ Quân hai cái bánh bao.

Chương 24