Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 37

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Từ Chỉ Quân thích Thẩm Nghiễn Chu từ nhỏ, là loại thích bất chấp tất cả, nhưng Từ thừa tướng lại không muốn con gái bảo bối của mình gả cho một hoàng tử không có quyền không có thế.Ông ấy ép Từ Chỉ Quân gả cho Thế tử Đông Lăng vương, đáng lẽ có thể an ổn sống hết đời, ai ngờ đâu Thế tử Đông Lăng vương lại qua đời vì một trận phong hàn, Từ thừa tướng bất đắc dĩ phải đón con gái về.“Ta cứ nghĩ, ta và Nghiễn Chu có thể ở bên nhau, nhưng chàng ấy lại yêu muội, còn vì muội mà tranh cãi với Hoàng hậu nương nương, nhưng muội lại không hề hay biết.”“Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ chiến trường, còn ta là con gái của Thừa tướng.”Từ Chỉ Quân phái người điều tra lai lịch của ta, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối từ bức tranh Mười hai Thiết Giáp.Dựa vào điểm này, nàng ta đã thành công thỏa thuận với Thẩm Nghiễn Chu, đường hoàng bước chân vào Đông cung.“Nhưng Nghiễn Chu không thích ta, trong lòng chàng ấy chỉ có muội, chưa từng động lòng với ta, cho đến đêm hôm đó ở trong cung…”“Muội không biết ta đã ghen tị với muội đến nhường nào, muốn muội biến mất khỏi thế giới này biết bao nhiêu, tại sao muội có thể thản nhiên hưởng thụ sự thiên vị của Nghiễn Chu dành cho muội chứ?”Cẩm Hân“Nhưng mãi đến ngày Nghiễn Chu qua đời, ta mới hiểu ra –Tình yêu vốn dĩ là thứ vô lý như vậy, không phân biệt đúng sai, không màng đến sự cho đi và nhận lại.”Từ Chỉ Quân nói, mong ta và Minh Sơ sống thật tốt, đừng phụ lòng tốt của Thẩm Nghiễn Chu.

Từ Chỉ Quân thích Thẩm Nghiễn Chu từ nhỏ, là loại thích bất chấp tất cả, nhưng Từ thừa tướng lại không muốn con gái bảo bối của mình gả cho một hoàng tử không có quyền không có thế.

Ông ấy ép Từ Chỉ Quân gả cho Thế tử Đông Lăng vương, đáng lẽ có thể an ổn sống hết đời, ai ngờ đâu Thế tử Đông Lăng vương lại qua đời vì một trận phong hàn, Từ thừa tướng bất đắc dĩ phải đón con gái về.

“Ta cứ nghĩ, ta và Nghiễn Chu có thể ở bên nhau, nhưng chàng ấy lại yêu muội, còn vì muội mà tranh cãi với Hoàng hậu nương nương, nhưng muội lại không hề hay biết.”

“Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ chiến trường, còn ta là con gái của Thừa tướng.”

Từ Chỉ Quân phái người điều tra lai lịch của ta, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối từ bức tranh Mười hai Thiết Giáp.

Dựa vào điểm này, nàng ta đã thành công thỏa thuận với Thẩm Nghiễn Chu, đường hoàng bước chân vào Đông cung.

“Nhưng Nghiễn Chu không thích ta, trong lòng chàng ấy chỉ có muội, chưa từng động lòng với ta, cho đến đêm hôm đó ở trong cung…”

“Muội không biết ta đã ghen tị với muội đến nhường nào, muốn muội biến mất khỏi thế giới này biết bao nhiêu, tại sao muội có thể thản nhiên hưởng thụ sự thiên vị của Nghiễn Chu dành cho muội chứ?”

Cẩm Hân

“Nhưng mãi đến ngày Nghiễn Chu qua đời, ta mới hiểu ra –

Tình yêu vốn dĩ là thứ vô lý như vậy, không phân biệt đúng sai, không màng đến sự cho đi và nhận lại.”

Từ Chỉ Quân nói, mong ta và Minh Sơ sống thật tốt, đừng phụ lòng tốt của Thẩm Nghiễn Chu.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. Từ Chỉ Quân thích Thẩm Nghiễn Chu từ nhỏ, là loại thích bất chấp tất cả, nhưng Từ thừa tướng lại không muốn con gái bảo bối của mình gả cho một hoàng tử không có quyền không có thế.Ông ấy ép Từ Chỉ Quân gả cho Thế tử Đông Lăng vương, đáng lẽ có thể an ổn sống hết đời, ai ngờ đâu Thế tử Đông Lăng vương lại qua đời vì một trận phong hàn, Từ thừa tướng bất đắc dĩ phải đón con gái về.“Ta cứ nghĩ, ta và Nghiễn Chu có thể ở bên nhau, nhưng chàng ấy lại yêu muội, còn vì muội mà tranh cãi với Hoàng hậu nương nương, nhưng muội lại không hề hay biết.”“Muội chỉ là một đứa trẻ mồ côi được nhặt về từ chiến trường, còn ta là con gái của Thừa tướng.”Từ Chỉ Quân phái người điều tra lai lịch của ta, cuối cùng cũng phát hiện ra manh mối từ bức tranh Mười hai Thiết Giáp.Dựa vào điểm này, nàng ta đã thành công thỏa thuận với Thẩm Nghiễn Chu, đường hoàng bước chân vào Đông cung.“Nhưng Nghiễn Chu không thích ta, trong lòng chàng ấy chỉ có muội, chưa từng động lòng với ta, cho đến đêm hôm đó ở trong cung…”“Muội không biết ta đã ghen tị với muội đến nhường nào, muốn muội biến mất khỏi thế giới này biết bao nhiêu, tại sao muội có thể thản nhiên hưởng thụ sự thiên vị của Nghiễn Chu dành cho muội chứ?”Cẩm Hân“Nhưng mãi đến ngày Nghiễn Chu qua đời, ta mới hiểu ra –Tình yêu vốn dĩ là thứ vô lý như vậy, không phân biệt đúng sai, không màng đến sự cho đi và nhận lại.”Từ Chỉ Quân nói, mong ta và Minh Sơ sống thật tốt, đừng phụ lòng tốt của Thẩm Nghiễn Chu.

Chương 37