Tác giả:

Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.

Chương 42: Ngoại truyện 2

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 3Từ Chỉ Quân lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p ta, muốn ta cưới nàng ta, nếu không sẽ công bố chuyện này ra ngoài.Ta không sợ nàng ta, cho dù nàng ta có nói ra, ta tự tin có thể bảo vệ Chưởng Châu, nhưng Từ Chỉ Quân lại hạ thuốc vào rượu hôm đó.Nàng ta xinh đẹp như yêu nữ bước ra từ địa ngục, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.Chưởng Châu biết chuyện, vừa khóc vừa nói ta dơ bẩn, muốn ta thả nàng đi, nhưng sao ta có thể làm vậy, nếu nàng rời đi, ta phải làm sao?Ta và Từ Chỉ Quân thỏa thuận ba điều, có thể cho nàng ta danh phận, nhưng chỉ dừng lại ở đó.Từ Chỉ Quân vào Đông Cung nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Chưởng Châu chơi khăm không ít lần.Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn, nhưng cho đến một ngày, Chưởng Châu nhốt mình trong phòng, không gặp ai.Bảy ngày sau, Chưởng Châu đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.Ta lật tung cả kinh thành, nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.Cho đến khi ma ma phát hiện ra một bức thư trong phòng Chưởng Châu.4Trong thư, Chưởng Châu nói, nàng muốn rời đi, đến một nơi rất xa, bảo ta sống thật tốt, đừng trách nàng.Tiếp theo là địa chỉ của doanh trại tử sĩ ở Thương Đô và âm mưu của Lệnh Doanh, còn có những bức thư qua lại giữa nàng và Lệnh Doanh.Ta cầm bức thư, tay run rẩy, trải qua bao nhiêu trận chiến ta chưa từng sợ hãi, chỉ có lúc này, ta mới rơi vào tuyệt vọng.Cẩm HânTa cho người đào bới khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm thấy Chưởng Châu ở bãi tha ma, t.h.i t.h.ể nàng đã cứng đờ, không còn chút hơi thở nào.Ta đưa nàng về nhà, chôn cất nàng ở Lăng Hải phủ, nơi quanh năm hoa nở rực rỡ.Chưởng Châu vẫn luôn muốn đến đó, nhưng lại không thể thực hiện được.Dần dần ta phát hiện, cơ thể mình ngày càng yếu đi, ngay cả thái y cũng không chẩn đoán ra được bệnh tình, một vị hòa thượng vân du tình cờ đi ngang qua đã nói với ta.Đó là một loại độc dược của Tây Vực, tên là Lạc Hồi.Không màu không mùi, rất khó phát hiện, triệu chứng giống hệt như bệnh lao, chỉ là khiến cơ thể suy nhược dần dần.Ta hỏi hòa thượng, có thuốc giải không?Hòa thượng lắc đầu, chỉ nói trúng độc đã lâu, không còn cách nào cứu chữa, sống được ngày nào hay ngày đó.

3

Từ Chỉ Quân lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p ta, muốn ta cưới nàng ta, nếu không sẽ công bố chuyện này ra ngoài.

Ta không sợ nàng ta, cho dù nàng ta có nói ra, ta tự tin có thể bảo vệ Chưởng Châu, nhưng Từ Chỉ Quân lại hạ thuốc vào rượu hôm đó.

Nàng ta xinh đẹp như yêu nữ bước ra từ địa ngục, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.

Chưởng Châu biết chuyện, vừa khóc vừa nói ta dơ bẩn, muốn ta thả nàng đi, nhưng sao ta có thể làm vậy, nếu nàng rời đi, ta phải làm sao?

Ta và Từ Chỉ Quân thỏa thuận ba điều, có thể cho nàng ta danh phận, nhưng chỉ dừng lại ở đó.

Từ Chỉ Quân vào Đông Cung nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Chưởng Châu chơi khăm không ít lần.

Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn, nhưng cho đến một ngày, Chưởng Châu nhốt mình trong phòng, không gặp ai.

Bảy ngày sau, Chưởng Châu đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.

Ta lật tung cả kinh thành, nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.

Cho đến khi ma ma phát hiện ra một bức thư trong phòng Chưởng Châu.

4

Trong thư, Chưởng Châu nói, nàng muốn rời đi, đến một nơi rất xa, bảo ta sống thật tốt, đừng trách nàng.

Tiếp theo là địa chỉ của doanh trại tử sĩ ở Thương Đô và âm mưu của Lệnh Doanh, còn có những bức thư qua lại giữa nàng và Lệnh Doanh.

Ta cầm bức thư, tay run rẩy, trải qua bao nhiêu trận chiến ta chưa từng sợ hãi, chỉ có lúc này, ta mới rơi vào tuyệt vọng.

Cẩm Hân

Ta cho người đào bới khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm thấy Chưởng Châu ở bãi tha ma, t.h.i t.h.ể nàng đã cứng đờ, không còn chút hơi thở nào.

Ta đưa nàng về nhà, chôn cất nàng ở Lăng Hải phủ, nơi quanh năm hoa nở rực rỡ.

Chưởng Châu vẫn luôn muốn đến đó, nhưng lại không thể thực hiện được.

Dần dần ta phát hiện, cơ thể mình ngày càng yếu đi, ngay cả thái y cũng không chẩn đoán ra được bệnh tình, một vị hòa thượng vân du tình cờ đi ngang qua đã nói với ta.

Đó là một loại độc dược của Tây Vực, tên là Lạc Hồi.

Không màu không mùi, rất khó phát hiện, triệu chứng giống hệt như bệnh lao, chỉ là khiến cơ thể suy nhược dần dần.

Ta hỏi hòa thượng, có thuốc giải không?

Hòa thượng lắc đầu, chỉ nói trúng độc đã lâu, không còn cách nào cứu chữa, sống được ngày nào hay ngày đó.

Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy.   Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước.    Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra.   Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân.   Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”.   Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái:    "Ngươi... Ngươi vô sỉ!"   "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!"   Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 3Từ Chỉ Quân lấy chuyện này ra uy h.i.ế.p ta, muốn ta cưới nàng ta, nếu không sẽ công bố chuyện này ra ngoài.Ta không sợ nàng ta, cho dù nàng ta có nói ra, ta tự tin có thể bảo vệ Chưởng Châu, nhưng Từ Chỉ Quân lại hạ thuốc vào rượu hôm đó.Nàng ta xinh đẹp như yêu nữ bước ra từ địa ngục, đôi mắt tràn đầy vẻ hung ác.Chưởng Châu biết chuyện, vừa khóc vừa nói ta dơ bẩn, muốn ta thả nàng đi, nhưng sao ta có thể làm vậy, nếu nàng rời đi, ta phải làm sao?Ta và Từ Chỉ Quân thỏa thuận ba điều, có thể cho nàng ta danh phận, nhưng chỉ dừng lại ở đó.Từ Chỉ Quân vào Đông Cung nhưng cũng chẳng được lợi lộc gì, ngược lại còn bị Chưởng Châu chơi khăm không ít lần.Ta cứ nghĩ cuộc sống sẽ dần tốt đẹp hơn, nhưng cho đến một ngày, Chưởng Châu nhốt mình trong phòng, không gặp ai.Bảy ngày sau, Chưởng Châu đột nhiên biến mất, giống như bốc hơi khỏi nhân gian.Ta lật tung cả kinh thành, nhưng vẫn không tìm thấy chút manh mối nào.Cho đến khi ma ma phát hiện ra một bức thư trong phòng Chưởng Châu.4Trong thư, Chưởng Châu nói, nàng muốn rời đi, đến một nơi rất xa, bảo ta sống thật tốt, đừng trách nàng.Tiếp theo là địa chỉ của doanh trại tử sĩ ở Thương Đô và âm mưu của Lệnh Doanh, còn có những bức thư qua lại giữa nàng và Lệnh Doanh.Ta cầm bức thư, tay run rẩy, trải qua bao nhiêu trận chiến ta chưa từng sợ hãi, chỉ có lúc này, ta mới rơi vào tuyệt vọng.Cẩm HânTa cho người đào bới khắp kinh thành, cuối cùng cũng tìm thấy Chưởng Châu ở bãi tha ma, t.h.i t.h.ể nàng đã cứng đờ, không còn chút hơi thở nào.Ta đưa nàng về nhà, chôn cất nàng ở Lăng Hải phủ, nơi quanh năm hoa nở rực rỡ.Chưởng Châu vẫn luôn muốn đến đó, nhưng lại không thể thực hiện được.Dần dần ta phát hiện, cơ thể mình ngày càng yếu đi, ngay cả thái y cũng không chẩn đoán ra được bệnh tình, một vị hòa thượng vân du tình cờ đi ngang qua đã nói với ta.Đó là một loại độc dược của Tây Vực, tên là Lạc Hồi.Không màu không mùi, rất khó phát hiện, triệu chứng giống hệt như bệnh lao, chỉ là khiến cơ thể suy nhược dần dần.Ta hỏi hòa thượng, có thuốc giải không?Hòa thượng lắc đầu, chỉ nói trúng độc đã lâu, không còn cách nào cứu chữa, sống được ngày nào hay ngày đó.

Chương 42: Ngoại truyện 2