Tiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên.
Chương 43: Ngoại truyện 3
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 5Trong lòng ta hiểu rõ, người có thể hạ độc này chỉ có một, chính là Hoàng hậu, dù sao chỉ có Phó gia mới có giao dịch với Tây Vực.Hoàng hậu cũng không hề tức giận, thẳng thắn thừa nhận chuyện này, còn nói kẻ tay nhuốm m.á.u tanh như ta, sao có thể xứng đáng làm vua?Ta không hận Hoàng hậu, chỉ là cảm thấy thất vọng, nếu Lục đệ muốn làm Thái tử, sao không nói thẳng với ta?Sau khi từ bỏ ngôi vị Thái Tử, ta chuẩn bị đến Lăng Hải Phủ tìm Chưởng Châu.Lăng Hải Phủ quả nhiên là nơi quanh năm hoa nở, từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, như thể nàng đang vẫy tay chào đón ta vậy.Trước mộ của Chưởng Châu có một nam tử mặc áo đen, ngày ngày canh giữ ở đó.Ta đã từng nhìn thấy hắn trong bức tranh Mười hai Thiết Giáp, hình như tên là Minh Sơ.Hắn là ám vệ bên cạnh Chưởng Châu từ nhỏ, từ miệng hắn, ta đã biết được tất cả mọi chuyện của Chưởng Châu.Thì ra Chưởng Châu của ta đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.Ta biết mình sống không được bao lâu nữa, liền cầu xin Minh Sơ, nếu có thể, hãy chôn ta cùng với Chưởng Châu, sống cùng nàng, c.h.ế.t cũng muốn ở bên cạnh nàng.6Mơ mơ màng màng, ta phát hiện ra mình đã trọng sinh, trọng sinh về ngày gặp Chưởng Châu, nàng trốn trong đống cỏ khô, rụt rè theo ta về Đông Cung.Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã gặp vị hòa thượng vân du năm xưa, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra ta trúng độc Lạc Hồi, nhiều nhất chỉ sống được năm năm.Ta nhìn Chưởng Châu đang ngủ say, âm thầm đưa ra một quyết định, kiếp này, nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.Cẩm HânPhải dùng tất cả sức lực của mình, để cho Chưởng Châu một tương lai tươi sáng, để nàng được an nhàn vui vẻ.Ta lớn hơn nàng tám tuổi, nếu không thể làm phu quân bảo vệ nàng cả đời, vậy thì làm huynh trưởng, gả nàng cho người có thể mang đến cho nàng hạnh phúc.Người yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau, chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.Minh Sơ, ám vệ năm xưa, là một người rất tốt.Ta có thể cảm nhận được, tình yêu của hắn dành cho Chưởng Châu không hề thua kém ta.Để Chưởng Châu ở bên cạnh hắn cũng tốt.Để Chưởng Châu quên đi những ký ức đau buồn, ta đã cho nàng uống thuốc quên sầu, nhưng trong đó lại pha thêm một chút thuốc gây ảo giác.May mà không gây ra ảnh hưởng gì lớn, Chưởng Châu trông vui vẻ hơn trước rất nhiều.Hoàng hậu biết ta đưa Chưởng Châu về, giống như kiếp trước muốn đón nàng về cung nuôi nấng, nhưng kiếp trước ta đã không nghe ra hàm ý trong lời nói của bà ta, để tránh cho Hoàng hậu nghi ngờ, ta chỉ đành buông tay.Hoàng hậu đặt tên cho nàng là Chưởng Châu, cho nàng mang họ Phó, ghi tên vào gia phả Phó gia, như vậy là đã trói chặt Chưởng Châu với Phó gia.
5
Trong lòng ta hiểu rõ, người có thể hạ độc này chỉ có một, chính là Hoàng hậu, dù sao chỉ có Phó gia mới có giao dịch với Tây Vực.
Hoàng hậu cũng không hề tức giận, thẳng thắn thừa nhận chuyện này, còn nói kẻ tay nhuốm m.á.u tanh như ta, sao có thể xứng đáng làm vua?
Ta không hận Hoàng hậu, chỉ là cảm thấy thất vọng, nếu Lục đệ muốn làm Thái tử, sao không nói thẳng với ta?
Sau khi từ bỏ ngôi vị Thái Tử, ta chuẩn bị đến Lăng Hải Phủ tìm Chưởng Châu.
Lăng Hải Phủ quả nhiên là nơi quanh năm hoa nở, từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, như thể nàng đang vẫy tay chào đón ta vậy.
Trước mộ của Chưởng Châu có một nam tử mặc áo đen, ngày ngày canh giữ ở đó.
Ta đã từng nhìn thấy hắn trong bức tranh Mười hai Thiết Giáp, hình như tên là Minh Sơ.
Hắn là ám vệ bên cạnh Chưởng Châu từ nhỏ, từ miệng hắn, ta đã biết được tất cả mọi chuyện của Chưởng Châu.
Thì ra Chưởng Châu của ta đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.
Ta biết mình sống không được bao lâu nữa, liền cầu xin Minh Sơ, nếu có thể, hãy chôn ta cùng với Chưởng Châu, sống cùng nàng, c.h.ế.t cũng muốn ở bên cạnh nàng.
6
Mơ mơ màng màng, ta phát hiện ra mình đã trọng sinh, trọng sinh về ngày gặp Chưởng Châu, nàng trốn trong đống cỏ khô, rụt rè theo ta về Đông Cung.
Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã gặp vị hòa thượng vân du năm xưa, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra ta trúng độc Lạc Hồi, nhiều nhất chỉ sống được năm năm.
Ta nhìn Chưởng Châu đang ngủ say, âm thầm đưa ra một quyết định, kiếp này, nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.
Cẩm Hân
Phải dùng tất cả sức lực của mình, để cho Chưởng Châu một tương lai tươi sáng, để nàng được an nhàn vui vẻ.
Ta lớn hơn nàng tám tuổi, nếu không thể làm phu quân bảo vệ nàng cả đời, vậy thì làm huynh trưởng, gả nàng cho người có thể mang đến cho nàng hạnh phúc.
Người yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau, chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.
Minh Sơ, ám vệ năm xưa, là một người rất tốt.
Ta có thể cảm nhận được, tình yêu của hắn dành cho Chưởng Châu không hề thua kém ta.
Để Chưởng Châu ở bên cạnh hắn cũng tốt.
Để Chưởng Châu quên đi những ký ức đau buồn, ta đã cho nàng uống thuốc quên sầu, nhưng trong đó lại pha thêm một chút thuốc gây ảo giác.
May mà không gây ra ảnh hưởng gì lớn, Chưởng Châu trông vui vẻ hơn trước rất nhiều.
Hoàng hậu biết ta đưa Chưởng Châu về, giống như kiếp trước muốn đón nàng về cung nuôi nấng, nhưng kiếp trước ta đã không nghe ra hàm ý trong lời nói của bà ta, để tránh cho Hoàng hậu nghi ngờ, ta chỉ đành buông tay.
Hoàng hậu đặt tên cho nàng là Chưởng Châu, cho nàng mang họ Phó, ghi tên vào gia phả Phó gia, như vậy là đã trói chặt Chưởng Châu với Phó gia.
Chưởng ChâuTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ ĐạiTiểu thị vệ khi vớt Từ Chỉ Quân từ trong hồ lên, không biết có phải chạm phải thứ gì hay không, tay run lên một cái, lại để nàng ta rơi tõm xuống nước, mặc cho nàng vùng vẫy. Bản cung ta đây, trái tim Thánh Mẫu nổi lên, bơi đến bên cạnh Từ Chỉ Quân, nhẹ nhàng vòng tay qua eo nàng, kéo nàng lên khỏi mặt nước. Vô tình thay, động tác ấy lại khiến dải lụa buộc áo của nàng ta tuột ra. Cảnh tượng trước mắt khiến mọi người đều nhìn rõ "tư sắc" của Từ Chỉ Quân. Chẳng trách Thẩm Nghiễn Chu lại mê mẩn nàng ta đến vậy, hóa ra là “có thịt”. Cẩm Hân Nàng ta nước mắt lưng tròng, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến tím tái: "Ngươi... Ngươi vô sỉ!" "Còn vô sỉ hơn thế này nữa cơ!" Dứt lời, ta ném Từ Chỉ Quân xuống nước, xoay người leo lên cây cầu nhỏ, khoanh tay đứng xem Thẩm Nghiễn Chu vớt bạch nguyệt quang của hắn ta lên. 5Trong lòng ta hiểu rõ, người có thể hạ độc này chỉ có một, chính là Hoàng hậu, dù sao chỉ có Phó gia mới có giao dịch với Tây Vực.Hoàng hậu cũng không hề tức giận, thẳng thắn thừa nhận chuyện này, còn nói kẻ tay nhuốm m.á.u tanh như ta, sao có thể xứng đáng làm vua?Ta không hận Hoàng hậu, chỉ là cảm thấy thất vọng, nếu Lục đệ muốn làm Thái tử, sao không nói thẳng với ta?Sau khi từ bỏ ngôi vị Thái Tử, ta chuẩn bị đến Lăng Hải Phủ tìm Chưởng Châu.Lăng Hải Phủ quả nhiên là nơi quanh năm hoa nở, từ xa đã ngửi thấy mùi hương ngào ngạt, như thể nàng đang vẫy tay chào đón ta vậy.Trước mộ của Chưởng Châu có một nam tử mặc áo đen, ngày ngày canh giữ ở đó.Ta đã từng nhìn thấy hắn trong bức tranh Mười hai Thiết Giáp, hình như tên là Minh Sơ.Hắn là ám vệ bên cạnh Chưởng Châu từ nhỏ, từ miệng hắn, ta đã biết được tất cả mọi chuyện của Chưởng Châu.Thì ra Chưởng Châu của ta đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy.Ta biết mình sống không được bao lâu nữa, liền cầu xin Minh Sơ, nếu có thể, hãy chôn ta cùng với Chưởng Châu, sống cùng nàng, c.h.ế.t cũng muốn ở bên cạnh nàng.6Mơ mơ màng màng, ta phát hiện ra mình đã trọng sinh, trọng sinh về ngày gặp Chưởng Châu, nàng trốn trong đống cỏ khô, rụt rè theo ta về Đông Cung.Nhưng chẳng bao lâu sau ta đã gặp vị hòa thượng vân du năm xưa, ông ấy liếc mắt một cái đã nhìn ra ta trúng độc Lạc Hồi, nhiều nhất chỉ sống được năm năm.Ta nhìn Chưởng Châu đang ngủ say, âm thầm đưa ra một quyết định, kiếp này, nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.Cẩm HânPhải dùng tất cả sức lực của mình, để cho Chưởng Châu một tương lai tươi sáng, để nàng được an nhàn vui vẻ.Ta lớn hơn nàng tám tuổi, nếu không thể làm phu quân bảo vệ nàng cả đời, vậy thì làm huynh trưởng, gả nàng cho người có thể mang đến cho nàng hạnh phúc.Người yêu nhau không nhất thiết phải ở bên nhau, chỉ cần nàng bình an là đủ rồi.Minh Sơ, ám vệ năm xưa, là một người rất tốt.Ta có thể cảm nhận được, tình yêu của hắn dành cho Chưởng Châu không hề thua kém ta.Để Chưởng Châu ở bên cạnh hắn cũng tốt.Để Chưởng Châu quên đi những ký ức đau buồn, ta đã cho nàng uống thuốc quên sầu, nhưng trong đó lại pha thêm một chút thuốc gây ảo giác.May mà không gây ra ảnh hưởng gì lớn, Chưởng Châu trông vui vẻ hơn trước rất nhiều.Hoàng hậu biết ta đưa Chưởng Châu về, giống như kiếp trước muốn đón nàng về cung nuôi nấng, nhưng kiếp trước ta đã không nghe ra hàm ý trong lời nói của bà ta, để tránh cho Hoàng hậu nghi ngờ, ta chỉ đành buông tay.Hoàng hậu đặt tên cho nàng là Chưởng Châu, cho nàng mang họ Phó, ghi tên vào gia phả Phó gia, như vậy là đã trói chặt Chưởng Châu với Phó gia.