01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi…
Chương 13
Đời Này Không Nợ NhauTác giả: Khuyết DanhTruyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi… 25.Theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đã đến đồn công an để tiếp nhận hòa giải trực tiếp.Tính ra, tôi và Triệu Hằng đã hơn hai tháng không gặp.Anh ta trông béo lên một chút, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như xưa.Anh ta hếch mũi, nhìn tôi với ánh mắt kẻ bề trên:“Tô Tiểu Vân, tôi không đến đây để cãi nhau với cô.”“Nếu cô còn muốn sống tử tế với tôi, thì về nhà nhận lỗi với mẹ tôi, xin lỗi bà một tiếng.”“Biết đâu bà mềm lòng, sẽ đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn.”“Nhưng phải nhanh chóng sinh đứa thứ hai, lần này nhất định phải là con trai.”“Còn những căn nhà và cửa hàng của cô, cũng phải chuyển sang tên tôi.”Lời vừa thốt ra, ngay cả ánh mắt của cảnh sát cũng thay đổi khi nhìn anh ta.Thế nhưng Triệu Hằng hoàn toàn không nhận ra điều đó.Ánh mắt anh ta liếc xuống, đột nhiên nổi khùng:“Tô Tiểu Vân, cô lại đổi điện thoại mới nữa à?!”“Bao giờ cô mới bỏ được cái tật tiêu tiền như nước này?!”Anh ta đỏ mặt tía tai gào lên:“Cô có biết không, mẹ tôi đến giờ vẫn đang dùng cái điện thoại cũ tôi thay từ ba năm trước?!”26.Có lẽ vì xuất thân từ gia đình không trọn vẹn, Triệu Hằng đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc.Trước đây, tôi từng nể mặt lòng tự trọng yếu ớt của anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giẫm anh ta xuống bùn.Tôi cười khẩy, phản bác không chút nể nang:“Mẹ anh dùng điện thoại cũ là vì anh vô dụng, liên quan gì đến tôi?”Triệu Hằng lập tức nghẹn lời, trợn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.Cảnh sát yêu cầu chúng tôi bình tĩnh lại, rồi hỏi về mối quan hệ giữa hai người.Tôi trả lời đúng sự thật:“Trước đây chúng tôi từng qua lại một thời gian, sau vì mâu thuẫn mà chia tay.”Triệu Hằng cười lạnh:“Chia tay? Nghe hay thật. Giờ cô đã sinh con, ngoài tôi ra, ai còn thèm lấy cô?”“Tô Tiểu Vân, tôi đã cho cô đường lui, thì nên biết điều mà bước xuống, đừng làm lớn chuyện đến mức không thể kết thúc nổi!”Tôi bình thản nhìn anh ta:“Ai nói với anh… đứa trẻ là con anh?”
25.
Theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đã đến đồn công an để tiếp nhận hòa giải trực tiếp.
Tính ra, tôi và Triệu Hằng đã hơn hai tháng không gặp.
Anh ta trông béo lên một chút, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như xưa.
Anh ta hếch mũi, nhìn tôi với ánh mắt kẻ bề trên:
“Tô Tiểu Vân, tôi không đến đây để cãi nhau với cô.”
“Nếu cô còn muốn sống tử tế với tôi, thì về nhà nhận lỗi với mẹ tôi, xin lỗi bà một tiếng.”
“Biết đâu bà mềm lòng, sẽ đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn.”
“Nhưng phải nhanh chóng sinh đứa thứ hai, lần này nhất định phải là con trai.”
“Còn những căn nhà và cửa hàng của cô, cũng phải chuyển sang tên tôi.”
Lời vừa thốt ra, ngay cả ánh mắt của cảnh sát cũng thay đổi khi nhìn anh ta.
Thế nhưng Triệu Hằng hoàn toàn không nhận ra điều đó.
Ánh mắt anh ta liếc xuống, đột nhiên nổi khùng:
“Tô Tiểu Vân, cô lại đổi điện thoại mới nữa à?!”
“Bao giờ cô mới bỏ được cái tật tiêu tiền như nước này?!”
Anh ta đỏ mặt tía tai gào lên:
“Cô có biết không, mẹ tôi đến giờ vẫn đang dùng cái điện thoại cũ tôi thay từ ba năm trước?!”
26.
Có lẽ vì xuất thân từ gia đình không trọn vẹn, Triệu Hằng đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc.
Trước đây, tôi từng nể mặt lòng tự trọng yếu ớt của anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giẫm anh ta xuống bùn.
Tôi cười khẩy, phản bác không chút nể nang:
“Mẹ anh dùng điện thoại cũ là vì anh vô dụng, liên quan gì đến tôi?”
Triệu Hằng lập tức nghẹn lời, trợn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.
Cảnh sát yêu cầu chúng tôi bình tĩnh lại, rồi hỏi về mối quan hệ giữa hai người.
Tôi trả lời đúng sự thật:
“Trước đây chúng tôi từng qua lại một thời gian, sau vì mâu thuẫn mà chia tay.”
Triệu Hằng cười lạnh:
“Chia tay? Nghe hay thật. Giờ cô đã sinh con, ngoài tôi ra, ai còn thèm lấy cô?”
“Tô Tiểu Vân, tôi đã cho cô đường lui, thì nên biết điều mà bước xuống, đừng làm lớn chuyện đến mức không thể kết thúc nổi!”
Tôi bình thản nhìn anh ta:
“Ai nói với anh… đứa trẻ là con anh?”
Đời Này Không Nợ NhauTác giả: Khuyết DanhTruyện Hài Hước, Truyện Nữ Cường01 Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông. Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi. Anh ta cất giọng trầm: “Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.” “Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.” “Đừng lúc nào cũng trông cậy vào người khác, mẹ anh cũng không nợ nần gì em.” Tôi gật đầu: “Còn gì nữa không?” Thấy tôi bình tĩnh như vậy, Triệu Hằng hơi ngạc nhiên. Anh ta nói tiếp: “Còn nữa, em cũng phải sửa cái tính nóng nảy của mình đi. Quần áo có mặc là được rồi, đừng mua mỹ phẩm nữa.” “Làm mẹ rồi mà vẫn tiêu xài hoang phí, sống thì phải biết tiết kiệm mới quan trọng.” 2. Anh ta nói ra những lời đó, tôi chẳng hề thấy bất ngờ. Bởi từ rất sớm, tôi đã hiểu rõ gia đình họ là kiểu người như thế nào. Lúc trước, sau khi khám thai xong, mẹ chồng cầm tấm siêu âm đi khắp nơi nhờ vả tìm người quen dò hỏi. Khi biết là con gái, bà lập tức sầm mặt lại. “Con gái chỉ tổ tốn của, sinh con đầu lòng nhất định phải là con trai.” Mẹ chồng yêu cầu tôi… 25.Theo yêu cầu của cảnh sát, tôi đã đến đồn công an để tiếp nhận hòa giải trực tiếp.Tính ra, tôi và Triệu Hằng đã hơn hai tháng không gặp.Anh ta trông béo lên một chút, nhưng thái độ vẫn ngạo mạn như xưa.Anh ta hếch mũi, nhìn tôi với ánh mắt kẻ bề trên:“Tô Tiểu Vân, tôi không đến đây để cãi nhau với cô.”“Nếu cô còn muốn sống tử tế với tôi, thì về nhà nhận lỗi với mẹ tôi, xin lỗi bà một tiếng.”“Biết đâu bà mềm lòng, sẽ đồng ý cho chúng ta đăng ký kết hôn.”“Nhưng phải nhanh chóng sinh đứa thứ hai, lần này nhất định phải là con trai.”“Còn những căn nhà và cửa hàng của cô, cũng phải chuyển sang tên tôi.”Lời vừa thốt ra, ngay cả ánh mắt của cảnh sát cũng thay đổi khi nhìn anh ta.Thế nhưng Triệu Hằng hoàn toàn không nhận ra điều đó.Ánh mắt anh ta liếc xuống, đột nhiên nổi khùng:“Tô Tiểu Vân, cô lại đổi điện thoại mới nữa à?!”“Bao giờ cô mới bỏ được cái tật tiêu tiền như nước này?!”Anh ta đỏ mặt tía tai gào lên:“Cô có biết không, mẹ tôi đến giờ vẫn đang dùng cái điện thoại cũ tôi thay từ ba năm trước?!”26.Có lẽ vì xuất thân từ gia đình không trọn vẹn, Triệu Hằng đặc biệt nhạy cảm với tiền bạc.Trước đây, tôi từng nể mặt lòng tự trọng yếu ớt của anh ta, nhưng bây giờ, tôi chỉ muốn giẫm anh ta xuống bùn.Tôi cười khẩy, phản bác không chút nể nang:“Mẹ anh dùng điện thoại cũ là vì anh vô dụng, liên quan gì đến tôi?”Triệu Hằng lập tức nghẹn lời, trợn mắt, tức đến mức mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh.Cảnh sát yêu cầu chúng tôi bình tĩnh lại, rồi hỏi về mối quan hệ giữa hai người.Tôi trả lời đúng sự thật:“Trước đây chúng tôi từng qua lại một thời gian, sau vì mâu thuẫn mà chia tay.”Triệu Hằng cười lạnh:“Chia tay? Nghe hay thật. Giờ cô đã sinh con, ngoài tôi ra, ai còn thèm lấy cô?”“Tô Tiểu Vân, tôi đã cho cô đường lui, thì nên biết điều mà bước xuống, đừng làm lớn chuyện đến mức không thể kết thúc nổi!”Tôi bình thản nhìn anh ta:“Ai nói với anh… đứa trẻ là con anh?”