Núi phía xa còn chưa nuốt chửng lấy hoàng hôn, vầng trăng lạnh như sương đã treo trên đầu cành. Chiều hôm sắp buông xuống, mây đen phủ lấy chút ráng đỏ hệt như từng đốm mực nằm rải rác, dần dần thấm ướt giấy Tuyên Thành. Ánh đỏ máu của tà dương phủ đầy trời, nhuộm đỏ bức tường loang lổ dưới mái hiên, cũng nhuộm luôn sườn mặt đẹp đẽ của thiếu nữ bên bức tường. Ninh Ninh đứng một mình trước căn nhà thấp bé. Nàng do dự hồi lâu rồi hỏi bằng một giọng cực nhỏ: “Ta… bước vào nhé?” Không ai đáp lại. Bao gồm cả hệ thống tuyên bố nhiệm vụ xong là giả chết trong đầu nàng. Được đấy! Ninh Ninh túm gọn vạt áo trong cơn gió đêm lạnh run. Sau đó nàng vươn tay ra, lòng bàn tay ấn nhẹ vào cánh cửa màu nâu khép hờ. Nguyên nhân nàng đi tới ngày hôm nay hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn. Dù sao, vụ xuyên vào tiểu thuyết từng đọc thì chẳng bao giờ có thể nói là “trong dự kiến” được. Cuốn tiểu thuyết nọ có tên là “Kiếm Phá Thương Khung”. Chỉ bốn chữ Hán đơn giản đã khiến người ta cảm nhận được khí chất sảng…
Tác giả: