Xuống máy bay, tôi lại ngồi xe buýt sân bay mất 40 phút, sau đó chuyển sang tàu cao tốc hơn một tiếng, rồi lại đổi sang xe buýt nội thành. 35 phút sau, cuối cùng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ này. Thị trấn nhỏ dường như vẫn mang dáng vẻ của mười mấy năm về trước, nhưng lại như thể mọi thứ đều đã thay đổi. Ra khỏi nhà ga có phần cũ kỹ, tôi bắt một chiếc taxi. Tài xế nói tiếng địa phương đặc sệt, hỏi tôi muốn đi đâu. Tôi sững người — đúng rồi, tôi muốn đi đâu chứ? “Cứ vòng quanh thị trấn một chút đi.” Tài xế rất nhiệt tình: “Cô gái, từ thành phố lớn về quê ăn Tết à?” Nơi này không phải nhà tôi, tôi đâu có ăn Tết. Nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn đáp lại: “Vâng.” Có lẽ thấy tôi lạnh nhạt, lại có phần kiêu ngạo, bác tài không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung lái xe. Nơi này, tôi đã rời đi mười năm. Một phần ba cuộc đời tôi — tôi thật không ngờ, có ngày mình lại trở về đây. Có lẽ đúng là con người càng lớn tuổi càng hay hoài niệm. New York không có Tết âm lịch, cũng chẳng có kỳ nghỉ, nhưng…
Tác giả: