Đầu năm đến cuối năm, liên tiếp ba năm, đất đai không thu hoạch được gì, vỏ cây lá cây trong vòng mười dặm đã trụi lủi, gia đình thực sự không còn gì để ăn. Nhân lúc người buôn người đến, ta đã bán mình, đổi lấy một lượng bạc. Phụ mẫu và muội muội khóc lóc thành lê nhân, níu kéo ta không nỡ rời xa, nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò như vậy, ta ném bạc xuống, quyết tâm lên xe bò của người mua nô lệ. Xe bò đi ba ngày, đưa mười người bọn ta vào Tôn gia phủ Vĩnh Dương Hầu. Vừa vào phủ, bọn ta như những con chim cút chờ bị làm thịt, bị ném vào góc tường. Một bà tử mập mạp đi ra, đánh giá bọn ta từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, miệng phát ra âm thanh "chậc chậc", rõ ràng rất không hài lòng với bọn ta. Người buôn người tiến lên nói những lời nịnh nọt: "Tôn mụ mụ, ngài là hiền lành nhất, những nha đầu này đều có thể chịu được khổ cực, ngài cho bọn họ một con đường sống đi..." Nói rồi hắn ta còn rút một cái túi tiền ra, lén lút nhét vào tay bà tử gọi là Tôn mụ mụ. Tôn mụ mụ cầm cái…
Tác giả: