Tác giả:

Đầu năm đến cuối năm, liên tiếp ba năm, đất đai không thu hoạch được gì, vỏ cây lá cây trong vòng mười dặm đã trụi lủi, gia đình thực sự không còn gì để ăn. Nhân lúc người buôn người đến, ta đã bán mình, đổi lấy một lượng bạc. Phụ mẫu và muội muội khóc lóc thành lê nhân, níu kéo ta không nỡ rời xa, nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò như vậy, ta ném bạc xuống, quyết tâm lên xe bò của người mua nô lệ. Xe bò đi ba ngày, đưa mười người bọn ta vào Tôn gia phủ Vĩnh Dương Hầu. Vừa vào phủ, bọn ta như những con chim cút chờ bị làm thịt, bị ném vào góc tường. Một bà tử mập mạp đi ra, đánh giá bọn ta từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, miệng phát ra âm thanh "chậc chậc", rõ ràng rất không hài lòng với bọn ta. Người buôn người tiến lên nói những lời nịnh nọt: "Tôn mụ mụ, ngài là hiền lành nhất, những nha đầu này đều có thể chịu được khổ cực, ngài cho bọn họ một con đường sống đi..." Nói rồi hắn ta còn rút một cái túi tiền ra, lén lút nhét vào tay bà tử gọi là Tôn mụ mụ. Tôn mụ mụ cầm cái…

Chương 3: Chương 3

Giấc Mộng Nam Kha - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănĐầu năm đến cuối năm, liên tiếp ba năm, đất đai không thu hoạch được gì, vỏ cây lá cây trong vòng mười dặm đã trụi lủi, gia đình thực sự không còn gì để ăn. Nhân lúc người buôn người đến, ta đã bán mình, đổi lấy một lượng bạc. Phụ mẫu và muội muội khóc lóc thành lê nhân, níu kéo ta không nỡ rời xa, nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò như vậy, ta ném bạc xuống, quyết tâm lên xe bò của người mua nô lệ. Xe bò đi ba ngày, đưa mười người bọn ta vào Tôn gia phủ Vĩnh Dương Hầu. Vừa vào phủ, bọn ta như những con chim cút chờ bị làm thịt, bị ném vào góc tường. Một bà tử mập mạp đi ra, đánh giá bọn ta từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, miệng phát ra âm thanh "chậc chậc", rõ ràng rất không hài lòng với bọn ta. Người buôn người tiến lên nói những lời nịnh nọt: "Tôn mụ mụ, ngài là hiền lành nhất, những nha đầu này đều có thể chịu được khổ cực, ngài cho bọn họ một con đường sống đi..." Nói rồi hắn ta còn rút một cái túi tiền ra, lén lút nhét vào tay bà tử gọi là Tôn mụ mụ. Tôn mụ mụ cầm cái… Bọn ta ở trong phủ không lâu, nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã thấy phu nhân đánh c.h.ế.t năm sáu người vì đã quyến rũ Hầu gia.Mỗi lần phu nhân đánh c.h.ế.t những người này, bà ta đều cho đám nha hoàn bọn ta đến xem, cảnh tượng m.á.u me ấy thật sự khiến người ta gặp ác mộng nhiều ngày.Hầu gia phong lưu bạc tình, hoàn toàn không bảo vệ những nữ tử này.Chỉ tháng trước thôi, Hầu gia được mời ra ngoài du ngoạn, khi trở về còn mang theo Thược Dược cô nương biết hát Côn khúc.Nghe nói Thược Dược cô nương này là ngựa gầy Dương Châu*, do các quan viên dưới quyền gửi đến, ta và Xuân Hạ lén lút đi xem, quả thật rất xinh đẹp động lòng người.*Ngựa gầy Dương Châu: không liên quan đến ngựa. Bắt đầu từ triều Minh, ở vùng Dương Châu, xuất hiện một lượng lớn phụ nữ trẻ tuổi được đào tạo đặc biệt, chuẩn bị để gả cho các thương gia giàu có làm tiểu thiếp, và những phụ nữ này coi cái gầy là đẹp, mỗi người đều thanh mảnh và gầy guộc, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”. Đến thời Minh và Thanh, “nuôi ngựa gầy” trở thành một khoản đầu tư siêu lợi nhuận, có một số lượng lớn người chuyên theo đuổi nghề này.Châu báo trang sức như nước chảy ào ạt gửi đến viện của Thược Dược cô nương, Hầu gia cũng gần như sống trong viện của Thược Dược cô nương, mỗi đêm Hầu phủ đều vang lên tiếng hát Côn khúc của Thược Dược cô nương.Bọn ta đều nghĩ Hầu gia sẽ thu Thược Dược này vào phòng, kết quả mấy ngày sau, Thược Dược kia ở trong vườn hoa đụng phải phu nhân, mở miệng chế nhạo phu nhân vài câu, liền bị phu nhân ra lệnh đánh chết.Thược Dược ban đầu còn không chịu yếu thế, ỷ vào việc Hầu gia yêu thương nàng ta, kêu gào oan ức trước thư phòng của Hầu gia, cầu xin Hầu gia đứng ra làm chủ.Nhưng Hầu gia, người trước đây luôn sủng ái nàng ta, lại coi như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định ra mặt.Lần Thược Dược bị đánh chết, bọn ta cũng được gọi đến xem, t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa thật sự khiến người ta thổn thức.Cũng từ thời điểm đó ta biết được, leo lên giường của Hầu gia, chẳng khác gì tự tìm cái chết.Ta muốn khuyên Xuân Hạ vài câu, nhưng Xuân Hạ hoàn toàn không nghe ta."Ta bán mình vào Hầu phủ không phải để hầu hạ người khác."Tại sao ta không thể làm chủ tử, tại sao ta phải bị Tôn bà tử, Hoàng bà tử ức h**p?"Lời của Xuân Hạ khiến ta không biết nói gì để chống đỡ.---Sau khi không thuyết phục được Xuân Hạ, lòng ta liền thấp thỏm, chỉ sợ một ngày phu nhân bất ngờ bảo ta đi xem Xuân Hạ bị đánh chết.Nhưng liên tiếp hai tháng, không có động tĩnh gì, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái.Lại chờ thêm một tháng, ta thấy Xuân Hạ vẫn không có gì khác thường, ngược lại trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng Xuân Hạ đã nghĩ thông suốt, từ bỏ kế hoạch quyến rũ Hầu gia.Khi ý nghĩ này vừa nảy ra, thì bên Xuân Hạ đã xảy ra chuyện.Tối hôm đó ta cảm thấy không được khỏe, đi ngủ sớm, ngủ đến giữa đêm cảm thấy khát, định dậy tìm nước uống.Vừa mới rời giường, cửa phòng đã bị người từ ngoài đẩy vào, ta hoảng sợ, nương theo ánh trăng thấy rõ, là Xuân Hạ trở về.Lúc này Xuân Hạ ăn mặc tả tơi, tóc tai bù xù, rõ ràng là bị người khác ức h**p, nhưng trên nét mặt nàng ta lại tràn đầy sự phấn khích và kích động.Thấy ta còn thức, nàng ta rõ ràng ngẩn ra, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp lên giường ngủ.Ta lo lắng, muốn qua hỏi thăm, nhưng nàng ta trở mình quay lưng lại, rõ ràng không muốn bị ta quấy rầy, ta cũng đành chịu, không dám làm phiền nàng ta.--Trong lòng ta cứ mãi có tâm sự, cả đêm không chợp mắt.Chờ đến hừng đông hôm sau, ta cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.Tối qua Hầu gia say rượu, trong thư phòng đã kéo một nha hoàn tới làm chuyện phòng the.Hầu gia không coi chuyện này ra gì, nhưng phu nhân bên kia thì nổi giận, sáng sớm đã sai người lục soát khắp nơi tìm nha hoàn đã phát sinh quan hệ với Hầu gia đêm qua.Nhưng tìm suốt mười ngày, từ thư phòng của Hầu gia đến viện của Hầu gia, rồi đến viện của phu nhân, còn cả viện của thiếu gia và tiểu thư đều lục tung một lượt, mà không tìm thấy được nha hoàn đó.Khắp phủ đều bàn tán xôn xao, nhiều người nói Hầu gia say quá nên nhớ nhầm, căn bản không có nha hoàn này.Ta thì biết có nha hoàn này, cũng khẳng định chính là Xuân Hạ, chỉ là Xuân Hạ không nói, ta cũng không dám nói.Việc này ồn ào ầm ĩ đến như vậy, nhưng đương sự là Xuân Hạ, ngược lại rất bình tĩnh, như thể không để chuyện này ở trong lòng, hàng ngày vẫn nhét bánh ngọt cho ta ăn.Bánh ngọt là loại bánh nếp ta thích nhất, mỗi lần đều cho ta vài cái.Ta cảm thấy đây là cách Xuân Hạ dùng đồ ăn ngon để bịt miệng ta, nàng ta chắc chắn đã biết ta đã nhìn ra chút chuyện đêm đó.

Bọn ta ở trong phủ không lâu, nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã thấy phu nhân đánh c.h.ế.t năm sáu người vì đã quyến rũ Hầu gia.

Mỗi lần phu nhân đánh c.h.ế.t những người này, bà ta đều cho đám nha hoàn bọn ta đến xem, cảnh tượng m.á.u me ấy thật sự khiến người ta gặp ác mộng nhiều ngày.

Hầu gia phong lưu bạc tình, hoàn toàn không bảo vệ những nữ tử này.

Chỉ tháng trước thôi, Hầu gia được mời ra ngoài du ngoạn, khi trở về còn mang theo Thược Dược cô nương biết hát Côn khúc.

Nghe nói Thược Dược cô nương này là ngựa gầy Dương Châu*, do các quan viên dưới quyền gửi đến, ta và Xuân Hạ lén lút đi xem, quả thật rất xinh đẹp động lòng người.

*Ngựa gầy Dương Châu: không liên quan đến ngựa. Bắt đầu từ triều Minh, ở vùng Dương Châu, xuất hiện một lượng lớn phụ nữ trẻ tuổi được đào tạo đặc biệt, chuẩn bị để gả cho các thương gia giàu có làm tiểu thiếp, và những phụ nữ này coi cái gầy là đẹp, mỗi người đều thanh mảnh và gầy guộc, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”. Đến thời Minh và Thanh, “nuôi ngựa gầy” trở thành một khoản đầu tư siêu lợi nhuận, có một số lượng lớn người chuyên theo đuổi nghề này.

Châu báo trang sức như nước chảy ào ạt gửi đến viện của Thược Dược cô nương, Hầu gia cũng gần như sống trong viện của Thược Dược cô nương, mỗi đêm Hầu phủ đều vang lên tiếng hát Côn khúc của Thược Dược cô nương.

Bọn ta đều nghĩ Hầu gia sẽ thu Thược Dược này vào phòng, kết quả mấy ngày sau, Thược Dược kia ở trong vườn hoa đụng phải phu nhân, mở miệng chế nhạo phu nhân vài câu, liền bị phu nhân ra lệnh đánh chết.

Thược Dược ban đầu còn không chịu yếu thế, ỷ vào việc Hầu gia yêu thương nàng ta, kêu gào oan ức trước thư phòng của Hầu gia, cầu xin Hầu gia đứng ra làm chủ.

Nhưng Hầu gia, người trước đây luôn sủng ái nàng ta, lại coi như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định ra mặt.

Lần Thược Dược bị đánh chết, bọn ta cũng được gọi đến xem, t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa thật sự khiến người ta thổn thức.

Cũng từ thời điểm đó ta biết được, leo lên giường của Hầu gia, chẳng khác gì tự tìm cái chết.

Ta muốn khuyên Xuân Hạ vài câu, nhưng Xuân Hạ hoàn toàn không nghe ta.

"Ta bán mình vào Hầu phủ không phải để hầu hạ người khác.

"Tại sao ta không thể làm chủ tử, tại sao ta phải bị Tôn bà tử, Hoàng bà tử ức h**p?"

Lời của Xuân Hạ khiến ta không biết nói gì để chống đỡ.

---

Sau khi không thuyết phục được Xuân Hạ, lòng ta liền thấp thỏm, chỉ sợ một ngày phu nhân bất ngờ bảo ta đi xem Xuân Hạ bị đánh chết.

Nhưng liên tiếp hai tháng, không có động tĩnh gì, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái.

Lại chờ thêm một tháng, ta thấy Xuân Hạ vẫn không có gì khác thường, ngược lại trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng Xuân Hạ đã nghĩ thông suốt, từ bỏ kế hoạch quyến rũ Hầu gia.

Khi ý nghĩ này vừa nảy ra, thì bên Xuân Hạ đã xảy ra chuyện.

Tối hôm đó ta cảm thấy không được khỏe, đi ngủ sớm, ngủ đến giữa đêm cảm thấy khát, định dậy tìm nước uống.

Vừa mới rời giường, cửa phòng đã bị người từ ngoài đẩy vào, ta hoảng sợ, nương theo ánh trăng thấy rõ, là Xuân Hạ trở về.

Lúc này Xuân Hạ ăn mặc tả tơi, tóc tai bù xù, rõ ràng là bị người khác ức h**p, nhưng trên nét mặt nàng ta lại tràn đầy sự phấn khích và kích động.

Thấy ta còn thức, nàng ta rõ ràng ngẩn ra, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp lên giường ngủ.

Ta lo lắng, muốn qua hỏi thăm, nhưng nàng ta trở mình quay lưng lại, rõ ràng không muốn bị ta quấy rầy, ta cũng đành chịu, không dám làm phiền nàng ta.

--

Trong lòng ta cứ mãi có tâm sự, cả đêm không chợp mắt.

Chờ đến hừng đông hôm sau, ta cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Tối qua Hầu gia say rượu, trong thư phòng đã kéo một nha hoàn tới làm chuyện phòng the.

Hầu gia không coi chuyện này ra gì, nhưng phu nhân bên kia thì nổi giận, sáng sớm đã sai người lục soát khắp nơi tìm nha hoàn đã phát sinh quan hệ với Hầu gia đêm qua.

Nhưng tìm suốt mười ngày, từ thư phòng của Hầu gia đến viện của Hầu gia, rồi đến viện của phu nhân, còn cả viện của thiếu gia và tiểu thư đều lục tung một lượt, mà không tìm thấy được nha hoàn đó.

Khắp phủ đều bàn tán xôn xao, nhiều người nói Hầu gia say quá nên nhớ nhầm, căn bản không có nha hoàn này.

Ta thì biết có nha hoàn này, cũng khẳng định chính là Xuân Hạ, chỉ là Xuân Hạ không nói, ta cũng không dám nói.

Việc này ồn ào ầm ĩ đến như vậy, nhưng đương sự là Xuân Hạ, ngược lại rất bình tĩnh, như thể không để chuyện này ở trong lòng, hàng ngày vẫn nhét bánh ngọt cho ta ăn.

Bánh ngọt là loại bánh nếp ta thích nhất, mỗi lần đều cho ta vài cái.

Ta cảm thấy đây là cách Xuân Hạ dùng đồ ăn ngon để bịt miệng ta, nàng ta chắc chắn đã biết ta đã nhìn ra chút chuyện đêm đó.

Giấc Mộng Nam Kha - ZhihuTác giả: ZhihuTruyện Cổ Đại, Truyện Đoản VănĐầu năm đến cuối năm, liên tiếp ba năm, đất đai không thu hoạch được gì, vỏ cây lá cây trong vòng mười dặm đã trụi lủi, gia đình thực sự không còn gì để ăn. Nhân lúc người buôn người đến, ta đã bán mình, đổi lấy một lượng bạc. Phụ mẫu và muội muội khóc lóc thành lê nhân, níu kéo ta không nỡ rời xa, nhưng nhìn thấy bọn họ gầy gò như vậy, ta ném bạc xuống, quyết tâm lên xe bò của người mua nô lệ. Xe bò đi ba ngày, đưa mười người bọn ta vào Tôn gia phủ Vĩnh Dương Hầu. Vừa vào phủ, bọn ta như những con chim cút chờ bị làm thịt, bị ném vào góc tường. Một bà tử mập mạp đi ra, đánh giá bọn ta từ đầu đến chân, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ, miệng phát ra âm thanh "chậc chậc", rõ ràng rất không hài lòng với bọn ta. Người buôn người tiến lên nói những lời nịnh nọt: "Tôn mụ mụ, ngài là hiền lành nhất, những nha đầu này đều có thể chịu được khổ cực, ngài cho bọn họ một con đường sống đi..." Nói rồi hắn ta còn rút một cái túi tiền ra, lén lút nhét vào tay bà tử gọi là Tôn mụ mụ. Tôn mụ mụ cầm cái… Bọn ta ở trong phủ không lâu, nhưng chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, đã thấy phu nhân đánh c.h.ế.t năm sáu người vì đã quyến rũ Hầu gia.Mỗi lần phu nhân đánh c.h.ế.t những người này, bà ta đều cho đám nha hoàn bọn ta đến xem, cảnh tượng m.á.u me ấy thật sự khiến người ta gặp ác mộng nhiều ngày.Hầu gia phong lưu bạc tình, hoàn toàn không bảo vệ những nữ tử này.Chỉ tháng trước thôi, Hầu gia được mời ra ngoài du ngoạn, khi trở về còn mang theo Thược Dược cô nương biết hát Côn khúc.Nghe nói Thược Dược cô nương này là ngựa gầy Dương Châu*, do các quan viên dưới quyền gửi đến, ta và Xuân Hạ lén lút đi xem, quả thật rất xinh đẹp động lòng người.*Ngựa gầy Dương Châu: không liên quan đến ngựa. Bắt đầu từ triều Minh, ở vùng Dương Châu, xuất hiện một lượng lớn phụ nữ trẻ tuổi được đào tạo đặc biệt, chuẩn bị để gả cho các thương gia giàu có làm tiểu thiếp, và những phụ nữ này coi cái gầy là đẹp, mỗi người đều thanh mảnh và gầy guộc, vì vậy được gọi là “ngựa gầy Dương Châu”. Đến thời Minh và Thanh, “nuôi ngựa gầy” trở thành một khoản đầu tư siêu lợi nhuận, có một số lượng lớn người chuyên theo đuổi nghề này.Châu báo trang sức như nước chảy ào ạt gửi đến viện của Thược Dược cô nương, Hầu gia cũng gần như sống trong viện của Thược Dược cô nương, mỗi đêm Hầu phủ đều vang lên tiếng hát Côn khúc của Thược Dược cô nương.Bọn ta đều nghĩ Hầu gia sẽ thu Thược Dược này vào phòng, kết quả mấy ngày sau, Thược Dược kia ở trong vườn hoa đụng phải phu nhân, mở miệng chế nhạo phu nhân vài câu, liền bị phu nhân ra lệnh đánh chết.Thược Dược ban đầu còn không chịu yếu thế, ỷ vào việc Hầu gia yêu thương nàng ta, kêu gào oan ức trước thư phòng của Hầu gia, cầu xin Hầu gia đứng ra làm chủ.Nhưng Hầu gia, người trước đây luôn sủng ái nàng ta, lại coi như không nghe thấy, hoàn toàn không có ý định ra mặt.Lần Thược Dược bị đánh chết, bọn ta cũng được gọi đến xem, t.h.i t.h.ể m.á.u tươi đầm đìa thật sự khiến người ta thổn thức.Cũng từ thời điểm đó ta biết được, leo lên giường của Hầu gia, chẳng khác gì tự tìm cái chết.Ta muốn khuyên Xuân Hạ vài câu, nhưng Xuân Hạ hoàn toàn không nghe ta."Ta bán mình vào Hầu phủ không phải để hầu hạ người khác."Tại sao ta không thể làm chủ tử, tại sao ta phải bị Tôn bà tử, Hoàng bà tử ức h**p?"Lời của Xuân Hạ khiến ta không biết nói gì để chống đỡ.---Sau khi không thuyết phục được Xuân Hạ, lòng ta liền thấp thỏm, chỉ sợ một ngày phu nhân bất ngờ bảo ta đi xem Xuân Hạ bị đánh chết.Nhưng liên tiếp hai tháng, không có động tĩnh gì, khiến ta cảm thấy có chút kỳ quái.Lại chờ thêm một tháng, ta thấy Xuân Hạ vẫn không có gì khác thường, ngược lại trong lòng ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, tưởng rằng Xuân Hạ đã nghĩ thông suốt, từ bỏ kế hoạch quyến rũ Hầu gia.Khi ý nghĩ này vừa nảy ra, thì bên Xuân Hạ đã xảy ra chuyện.Tối hôm đó ta cảm thấy không được khỏe, đi ngủ sớm, ngủ đến giữa đêm cảm thấy khát, định dậy tìm nước uống.Vừa mới rời giường, cửa phòng đã bị người từ ngoài đẩy vào, ta hoảng sợ, nương theo ánh trăng thấy rõ, là Xuân Hạ trở về.Lúc này Xuân Hạ ăn mặc tả tơi, tóc tai bù xù, rõ ràng là bị người khác ức h**p, nhưng trên nét mặt nàng ta lại tràn đầy sự phấn khích và kích động.Thấy ta còn thức, nàng ta rõ ràng ngẩn ra, nhưng cũng không nói gì, trực tiếp lên giường ngủ.Ta lo lắng, muốn qua hỏi thăm, nhưng nàng ta trở mình quay lưng lại, rõ ràng không muốn bị ta quấy rầy, ta cũng đành chịu, không dám làm phiền nàng ta.--Trong lòng ta cứ mãi có tâm sự, cả đêm không chợp mắt.Chờ đến hừng đông hôm sau, ta cuối cùng cũng biết chuyện gì đã xảy ra.Tối qua Hầu gia say rượu, trong thư phòng đã kéo một nha hoàn tới làm chuyện phòng the.Hầu gia không coi chuyện này ra gì, nhưng phu nhân bên kia thì nổi giận, sáng sớm đã sai người lục soát khắp nơi tìm nha hoàn đã phát sinh quan hệ với Hầu gia đêm qua.Nhưng tìm suốt mười ngày, từ thư phòng của Hầu gia đến viện của Hầu gia, rồi đến viện của phu nhân, còn cả viện của thiếu gia và tiểu thư đều lục tung một lượt, mà không tìm thấy được nha hoàn đó.Khắp phủ đều bàn tán xôn xao, nhiều người nói Hầu gia say quá nên nhớ nhầm, căn bản không có nha hoàn này.Ta thì biết có nha hoàn này, cũng khẳng định chính là Xuân Hạ, chỉ là Xuân Hạ không nói, ta cũng không dám nói.Việc này ồn ào ầm ĩ đến như vậy, nhưng đương sự là Xuân Hạ, ngược lại rất bình tĩnh, như thể không để chuyện này ở trong lòng, hàng ngày vẫn nhét bánh ngọt cho ta ăn.Bánh ngọt là loại bánh nếp ta thích nhất, mỗi lần đều cho ta vài cái.Ta cảm thấy đây là cách Xuân Hạ dùng đồ ăn ngon để bịt miệng ta, nàng ta chắc chắn đã biết ta đã nhìn ra chút chuyện đêm đó.

Chương 3: Chương 3