Có những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi. "Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.” “Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.” “Không có ba, con đã sớm về báo danh với Diêm Vương từ lâu rồi!" Khi ông cứu tôi lên, túm hai chân, vác ngược trên vai, rồi cứ thế chân trần mà chạy như điên hơn hai dặm đường. Cuối cùng tôi cũng bật khóc thêm một lần nữa, xem như giữ được mạng sống này. Từ nhỏ sức khỏe tôi đã rất yếu, hết sốt lại ho, chẳng lúc nào yên. Nửa đêm, ba thường cõng tôi chạy đến gõ cửa nhà ông bác sĩ làng. Khi ấy đêm tối mịt mờ, trăng sao chẳng có, chỉ nghe vọng mãi tiếng càu nhàu đầy khó chịu của ông giữa trời đất: "Biết trước mày là cô tiểu thư yếu ớt thế này, ngày ấy tao để c.h.ế.t chìm luôn cho rồi!" Ông bác sĩ cũng chẳng biết làm sao, chỉ ghé sát tai ba lớn tiếng nói: "Phải dùng thuốc mắc hơn rồi! Thuốc rẻ không ăn thua với con bé nữa…
Tác giả: