Tác giả:

Có những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi. "Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.” “Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.” “Không có ba, con đã sớm về báo danh với Diêm Vương từ lâu rồi!" Khi ông cứu tôi lên, túm hai chân, vác ngược trên vai, rồi cứ thế chân trần mà chạy như điên hơn hai dặm đường. Cuối cùng tôi cũng bật khóc thêm một lần nữa, xem như giữ được mạng sống này. Từ nhỏ sức khỏe tôi đã rất yếu, hết sốt lại ho, chẳng lúc nào yên. Nửa đêm, ba thường cõng tôi chạy đến gõ cửa nhà ông bác sĩ làng. Khi ấy đêm tối mịt mờ, trăng sao chẳng có, chỉ nghe vọng mãi tiếng càu nhàu đầy khó chịu của ông giữa trời đất: "Biết trước mày là cô tiểu thư yếu ớt thế này, ngày ấy tao để c.h.ế.t chìm luôn cho rồi!" Ông bác sĩ cũng chẳng biết làm sao, chỉ ghé sát tai ba lớn tiếng nói: "Phải dùng thuốc mắc hơn rồi! Thuốc rẻ không ăn thua với con bé nữa…

Chương 3: Chương 3

Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai LángTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô ThịCó những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi. "Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.” “Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.” “Không có ba, con đã sớm về báo danh với Diêm Vương từ lâu rồi!" Khi ông cứu tôi lên, túm hai chân, vác ngược trên vai, rồi cứ thế chân trần mà chạy như điên hơn hai dặm đường. Cuối cùng tôi cũng bật khóc thêm một lần nữa, xem như giữ được mạng sống này. Từ nhỏ sức khỏe tôi đã rất yếu, hết sốt lại ho, chẳng lúc nào yên. Nửa đêm, ba thường cõng tôi chạy đến gõ cửa nhà ông bác sĩ làng. Khi ấy đêm tối mịt mờ, trăng sao chẳng có, chỉ nghe vọng mãi tiếng càu nhàu đầy khó chịu của ông giữa trời đất: "Biết trước mày là cô tiểu thư yếu ớt thế này, ngày ấy tao để c.h.ế.t chìm luôn cho rồi!" Ông bác sĩ cũng chẳng biết làm sao, chỉ ghé sát tai ba lớn tiếng nói: "Phải dùng thuốc mắc hơn rồi! Thuốc rẻ không ăn thua với con bé nữa… Cô tôi giận đến mức chẳng buồn ăn bữa cơm, cũng không để lại tiền mừng, cứ thế bỏ về.Lúc ấy, tôi mới biết được rằng năm xưa, cô từng kịch liệt phản đối việc ba nhận nuôi tôi.Cô nói, nếu ba thật sự muốn có một đứa con, thì có thể nuôi giúp con trai cả tên Văn Tài của cô ấyThậm chí, cô còn tìm được một gia đình khác, họ sẵn sàng trả năm trăm tệ để nhận nuôi tôi.Nhưng ba đã từ chối.Ba luôn la mắng, trách móc tôi, nhưng chuyện này, ông chưa từng nhắc một lời.Sau khi kết hôn, ba trông có vẻ rất vui, cả ngày mặt mày rạng rỡ.Có người trêu chọc:"Có vợ rồi thì sướng hơn chứ gì?"Ba cười ha hả, lớn giọng đáp:"Tất nhiên rồi! Còn gì tốt hơn là có vợ, có con, có cái giường ấm để nằm chứ!"Cô Trịnh sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, còn mua cho ba hai bộ quần áo mới.Nhưng, luôn có những người không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình.Thím Xuân và bác Kiến Quân mỉa mai ba:"Có khi cả đời này anh chẳng có con ruột đâu. Thế là đành phải đi nuôi con của người khác rồi!"Ba nghe không rõ, mà họ lại cố tình nói với giọng rất bình thường, tươi cười như thể đang nói chuyện phiếm.Ba tưởng họ khen mình, còn vui vẻ cười theo hai tiếng.Tôi lúc ấy đau lòng đến mức không chịu được nữa, liền lấy hết sức hét lớn:"Con không phải là con của ai khác! Con là con gái của ba! Cả đời này con cũng chỉ là con của ba thôi!”“Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với ba của con!""Còn các người thì sao? Có con trai thì sao chứ? Con trai các người mua nhà trên thành phố rồi, có thèm đón hai người lên ở chung đâu!"Những lời này là do tôi nghe lén mấy thím trong làng bàn tán sau lưng.Bây giờ, tôi lấy hết ra làm vũ khí.Thím Xuân tức đến suýt ngất.Tôi chưa từng gọi cô Trịnh là "mẹ".Cô ấy cũng không ép tôi phải gọi như vậy.Hôm ấy, ba đi ăn cỗ, chắc là uống không ít rượu.Lúc về nhà, ông đi loạng choạng, bước chân xiêu vẹo.Cô Trịnh phải vội vàng đỡ ông vào phòng.Đến khi qua bậu cửa, đột nhiên ba dừng lại, nói lớn:"Khoan đã!"Ông thò tay vào túi áo, lấy ra một túi nhựa, rồi đưa cho tôi:"Mở ra xem đi!"Bên trong túi nhựa là một chiếc bánh ngọt hình con thỏ.Nhưng vì bị nhét trong túi áo quá lâu, đôi tai thỏ đã chảy nhão, đôi mắt cũng rơi mất, chỉ còn lại một vũng đường dính nhơm nhớp, mơ hồ giữ lại hình dạng ban đầu của con thỏ.Ba lẩm bẩm:"Mỗi người được chia một cái, nhưng ba không thích ăn cái thứ ngọt lịm này. Huệ Huệ, con ăn đi!"Ba luôn như vậy.Mỗi lần đi ăn cỗ, thế nào cũng mang về cho tôi một món gì đó.Có khi là một nắm kẹo, có khi là một hộp sữa bò, có lúc là một con cua lớn, hoặc một cái đùi gà nóng hổi…Khoảnh khắc đó, mắt tôi bỗng cay xè.Ngước lên nhìn, tôi chợt phát hiện trong mắt cô Trịnh chất đầy ghen tị.Tôi ăn nửa cái bánh, rồi đưa nửa còn lại cho "em trai", thằng bé nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng.Ba nhìn hai đứa tôi, cười ha hả:"Sau này ba có tiền, ngày nào cũng mua cho các con ăn!"Cô Trịnh bĩu môi, đảo mắt khinh thường:"Toàn nói suông, thế anh đi kiếm tiền đi chứ!"Vài ngày sau, cô ta bảo ba đến làm việc ở công trường của anh họ cô ta."Anh cứ yên tâm đi làm, Huệ Huệ ở nhà có em lo."Ba nghe vậy, liền xách đồ lên đường.Nhưng ba vừa đi, bộ mặt thật của cô Trịnh cũng lộ ra.Trước mặt người khác, cô ta vẫn giữ vẻ dịu dàng, tử tế.Nhưng khi cửa nhà đóng lại, cô ta cùng đứa con trai của mình dùng chổi quất tôi không chút nương tay.Cô ta lấy kim khâu châm vào n.g.ự.c tôi, lột tay áo tôi lên rồi dùng kìm nung đỏ trong bếp dí lên cánh tay tôi."Con tiểu tiện nhân! Mày xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai hả?""Dám khóc à? Tao chọc mù mắt mày bây giờ!"Cô ta ép tôi ăn cơm nguội, thức ăn thừa, thậm chí có lúc là cả đồ ăn của lợn.Tôi muốn phản kháng.Cô ta đe dọa tôi:"Mày mà dám chạy đến mách ba mày, tao sẽ ly hôn với ông ta ngay lập tức!"Mỗi lần gặp tôi, thím Trương đều nói:"Từ sau khi lấy vợ, ba con làm gì cũng có tinh thần hơn hẳn.”“Huệ Huệ, con phải biết hiểu chuyện, đừng có làm mẹ con giận.""Ba con điều kiện như thế nào, con cũng biết đấy. Không dễ gì mới lấy được vợ, con đừng để ông ấy phải sống một mình nữa!"Mỗi đêm, những vết thương trên người đau nhức đến mức không sao ngủ được, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện ba sớm trở về.Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.Gần hết kỳ nghỉ hè, cuối cùng ba cũng về.Hôm ấy, tôi đang giặt đồ trong sân.Cô Trịnh dẫn con trai đi đánh mạt chược, trong nhà chỉ có mình tôi.Từ xa, giọng ba vang lên:"Huệ Huệ..."Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Cô tôi giận đến mức chẳng buồn ăn bữa cơm, cũng không để lại tiền mừng, cứ thế bỏ về.

Lúc ấy, tôi mới biết được rằng năm xưa, cô từng kịch liệt phản đối việc ba nhận nuôi tôi.

Cô nói, nếu ba thật sự muốn có một đứa con, thì có thể nuôi giúp con trai cả tên Văn Tài của cô ấy

Thậm chí, cô còn tìm được một gia đình khác, họ sẵn sàng trả năm trăm tệ để nhận nuôi tôi.

Nhưng ba đã từ chối.

Ba luôn la mắng, trách móc tôi, nhưng chuyện này, ông chưa từng nhắc một lời.

Sau khi kết hôn, ba trông có vẻ rất vui, cả ngày mặt mày rạng rỡ.

Có người trêu chọc:

"Có vợ rồi thì sướng hơn chứ gì?"

Ba cười ha hả, lớn giọng đáp:

"Tất nhiên rồi! Còn gì tốt hơn là có vợ, có con, có cái giường ấm để nằm chứ!"

Cô Trịnh sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, còn mua cho ba hai bộ quần áo mới.

Nhưng, luôn có những người không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình.

Thím Xuân và bác Kiến Quân mỉa mai ba:

"Có khi cả đời này anh chẳng có con ruột đâu. Thế là đành phải đi nuôi con của người khác rồi!"

Ba nghe không rõ, mà họ lại cố tình nói với giọng rất bình thường, tươi cười như thể đang nói chuyện phiếm.

Ba tưởng họ khen mình, còn vui vẻ cười theo hai tiếng.

Tôi lúc ấy đau lòng đến mức không chịu được nữa, liền lấy hết sức hét lớn:

"Con không phải là con của ai khác! Con là con gái của ba! Cả đời này con cũng chỉ là con của ba thôi!”

“Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với ba của con!"

"Còn các người thì sao? Có con trai thì sao chứ? Con trai các người mua nhà trên thành phố rồi, có thèm đón hai người lên ở chung đâu!"

Những lời này là do tôi nghe lén mấy thím trong làng bàn tán sau lưng.

Bây giờ, tôi lấy hết ra làm vũ khí.

Thím Xuân tức đến suýt ngất.

Tôi chưa từng gọi cô Trịnh là "mẹ".

Cô ấy cũng không ép tôi phải gọi như vậy.

Hôm ấy, ba đi ăn cỗ, chắc là uống không ít rượu.

Lúc về nhà, ông đi loạng choạng, bước chân xiêu vẹo.

Cô Trịnh phải vội vàng đỡ ông vào phòng.

Đến khi qua bậu cửa, đột nhiên ba dừng lại, nói lớn:

"Khoan đã!"

Ông thò tay vào túi áo, lấy ra một túi nhựa, rồi đưa cho tôi:

"Mở ra xem đi!"

Bên trong túi nhựa là một chiếc bánh ngọt hình con thỏ.

Nhưng vì bị nhét trong túi áo quá lâu, đôi tai thỏ đã chảy nhão, đôi mắt cũng rơi mất, chỉ còn lại một vũng đường dính nhơm nhớp, mơ hồ giữ lại hình dạng ban đầu của con thỏ.

Ba lẩm bẩm:

"Mỗi người được chia một cái, nhưng ba không thích ăn cái thứ ngọt lịm này. Huệ Huệ, con ăn đi!"

Ba luôn như vậy.

Mỗi lần đi ăn cỗ, thế nào cũng mang về cho tôi một món gì đó.

Có khi là một nắm kẹo, có khi là một hộp sữa bò, có lúc là một con cua lớn, hoặc một cái đùi gà nóng hổi…

Khoảnh khắc đó, mắt tôi bỗng cay xè.

Ngước lên nhìn, tôi chợt phát hiện trong mắt cô Trịnh chất đầy ghen tị.

Tôi ăn nửa cái bánh, rồi đưa nửa còn lại cho "em trai", thằng bé nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng.

Ba nhìn hai đứa tôi, cười ha hả:

"Sau này ba có tiền, ngày nào cũng mua cho các con ăn!"

Cô Trịnh bĩu môi, đảo mắt khinh thường:

"Toàn nói suông, thế anh đi kiếm tiền đi chứ!"

Vài ngày sau, cô ta bảo ba đến làm việc ở công trường của anh họ cô ta.

"Anh cứ yên tâm đi làm, Huệ Huệ ở nhà có em lo."

Ba nghe vậy, liền xách đồ lên đường.

Nhưng ba vừa đi, bộ mặt thật của cô Trịnh cũng lộ ra.

Trước mặt người khác, cô ta vẫn giữ vẻ dịu dàng, tử tế.

Nhưng khi cửa nhà đóng lại, cô ta cùng đứa con trai của mình dùng chổi quất tôi không chút nương tay.

Cô ta lấy kim khâu châm vào n.g.ự.c tôi, lột tay áo tôi lên rồi dùng kìm nung đỏ trong bếp dí lên cánh tay tôi.

"Con tiểu tiện nhân! Mày xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai hả?"

"Dám khóc à? Tao chọc mù mắt mày bây giờ!"

Cô ta ép tôi ăn cơm nguội, thức ăn thừa, thậm chí có lúc là cả đồ ăn của lợn.

Tôi muốn phản kháng.

Cô ta đe dọa tôi:

"Mày mà dám chạy đến mách ba mày, tao sẽ ly hôn với ông ta ngay lập tức!"

Mỗi lần gặp tôi, thím Trương đều nói:

"Từ sau khi lấy vợ, ba con làm gì cũng có tinh thần hơn hẳn.”

“Huệ Huệ, con phải biết hiểu chuyện, đừng có làm mẹ con giận."

"Ba con điều kiện như thế nào, con cũng biết đấy. Không dễ gì mới lấy được vợ, con đừng để ông ấy phải sống một mình nữa!"

Mỗi đêm, những vết thương trên người đau nhức đến mức không sao ngủ được, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện ba sớm trở về.

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.

Gần hết kỳ nghỉ hè, cuối cùng ba cũng về.

Hôm ấy, tôi đang giặt đồ trong sân.

Cô Trịnh dẫn con trai đi đánh mạt chược, trong nhà chỉ có mình tôi.

Từ xa, giọng ba vang lên:

"Huệ Huệ..."

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Cha Mẹ Nuôi Con Biển Hồ Lai LángTác giả: Khuyết DanhTruyện Điền Văn, Truyện Đô ThịCó những ngày ba uống say, ông lại kể chuyện năm xưa đã nhặt được tôi. "Con là đứa nhỏ trôi từ thượng nguồn xuống. Lúc ấy khóc được vài tiếng thì im bặt.” “Nước lạnh dìm con đến ngạt thở, khóc chẳng ra hơi nữa. Giữa tháng chạp lạnh căm, ba phải nhảy xuống sông cứu con.” “Không có ba, con đã sớm về báo danh với Diêm Vương từ lâu rồi!" Khi ông cứu tôi lên, túm hai chân, vác ngược trên vai, rồi cứ thế chân trần mà chạy như điên hơn hai dặm đường. Cuối cùng tôi cũng bật khóc thêm một lần nữa, xem như giữ được mạng sống này. Từ nhỏ sức khỏe tôi đã rất yếu, hết sốt lại ho, chẳng lúc nào yên. Nửa đêm, ba thường cõng tôi chạy đến gõ cửa nhà ông bác sĩ làng. Khi ấy đêm tối mịt mờ, trăng sao chẳng có, chỉ nghe vọng mãi tiếng càu nhàu đầy khó chịu của ông giữa trời đất: "Biết trước mày là cô tiểu thư yếu ớt thế này, ngày ấy tao để c.h.ế.t chìm luôn cho rồi!" Ông bác sĩ cũng chẳng biết làm sao, chỉ ghé sát tai ba lớn tiếng nói: "Phải dùng thuốc mắc hơn rồi! Thuốc rẻ không ăn thua với con bé nữa… Cô tôi giận đến mức chẳng buồn ăn bữa cơm, cũng không để lại tiền mừng, cứ thế bỏ về.Lúc ấy, tôi mới biết được rằng năm xưa, cô từng kịch liệt phản đối việc ba nhận nuôi tôi.Cô nói, nếu ba thật sự muốn có một đứa con, thì có thể nuôi giúp con trai cả tên Văn Tài của cô ấyThậm chí, cô còn tìm được một gia đình khác, họ sẵn sàng trả năm trăm tệ để nhận nuôi tôi.Nhưng ba đã từ chối.Ba luôn la mắng, trách móc tôi, nhưng chuyện này, ông chưa từng nhắc một lời.Sau khi kết hôn, ba trông có vẻ rất vui, cả ngày mặt mày rạng rỡ.Có người trêu chọc:"Có vợ rồi thì sướng hơn chứ gì?"Ba cười ha hả, lớn giọng đáp:"Tất nhiên rồi! Còn gì tốt hơn là có vợ, có con, có cái giường ấm để nằm chứ!"Cô Trịnh sắp xếp nhà cửa gọn gàng, ngăn nắp, còn mua cho ba hai bộ quần áo mới.Nhưng, luôn có những người không thể chịu được khi thấy người khác sống tốt hơn mình.Thím Xuân và bác Kiến Quân mỉa mai ba:"Có khi cả đời này anh chẳng có con ruột đâu. Thế là đành phải đi nuôi con của người khác rồi!"Ba nghe không rõ, mà họ lại cố tình nói với giọng rất bình thường, tươi cười như thể đang nói chuyện phiếm.Ba tưởng họ khen mình, còn vui vẻ cười theo hai tiếng.Tôi lúc ấy đau lòng đến mức không chịu được nữa, liền lấy hết sức hét lớn:"Con không phải là con của ai khác! Con là con gái của ba! Cả đời này con cũng chỉ là con của ba thôi!”“Sau này nhất định con sẽ hiếu thảo với ba của con!""Còn các người thì sao? Có con trai thì sao chứ? Con trai các người mua nhà trên thành phố rồi, có thèm đón hai người lên ở chung đâu!"Những lời này là do tôi nghe lén mấy thím trong làng bàn tán sau lưng.Bây giờ, tôi lấy hết ra làm vũ khí.Thím Xuân tức đến suýt ngất.Tôi chưa từng gọi cô Trịnh là "mẹ".Cô ấy cũng không ép tôi phải gọi như vậy.Hôm ấy, ba đi ăn cỗ, chắc là uống không ít rượu.Lúc về nhà, ông đi loạng choạng, bước chân xiêu vẹo.Cô Trịnh phải vội vàng đỡ ông vào phòng.Đến khi qua bậu cửa, đột nhiên ba dừng lại, nói lớn:"Khoan đã!"Ông thò tay vào túi áo, lấy ra một túi nhựa, rồi đưa cho tôi:"Mở ra xem đi!"Bên trong túi nhựa là một chiếc bánh ngọt hình con thỏ.Nhưng vì bị nhét trong túi áo quá lâu, đôi tai thỏ đã chảy nhão, đôi mắt cũng rơi mất, chỉ còn lại một vũng đường dính nhơm nhớp, mơ hồ giữ lại hình dạng ban đầu của con thỏ.Ba lẩm bẩm:"Mỗi người được chia một cái, nhưng ba không thích ăn cái thứ ngọt lịm này. Huệ Huệ, con ăn đi!"Ba luôn như vậy.Mỗi lần đi ăn cỗ, thế nào cũng mang về cho tôi một món gì đó.Có khi là một nắm kẹo, có khi là một hộp sữa bò, có lúc là một con cua lớn, hoặc một cái đùi gà nóng hổi…Khoảnh khắc đó, mắt tôi bỗng cay xè.Ngước lên nhìn, tôi chợt phát hiện trong mắt cô Trịnh chất đầy ghen tị.Tôi ăn nửa cái bánh, rồi đưa nửa còn lại cho "em trai", thằng bé nhìn chằm chằm với ánh mắt thèm thuồng.Ba nhìn hai đứa tôi, cười ha hả:"Sau này ba có tiền, ngày nào cũng mua cho các con ăn!"Cô Trịnh bĩu môi, đảo mắt khinh thường:"Toàn nói suông, thế anh đi kiếm tiền đi chứ!"Vài ngày sau, cô ta bảo ba đến làm việc ở công trường của anh họ cô ta."Anh cứ yên tâm đi làm, Huệ Huệ ở nhà có em lo."Ba nghe vậy, liền xách đồ lên đường.Nhưng ba vừa đi, bộ mặt thật của cô Trịnh cũng lộ ra.Trước mặt người khác, cô ta vẫn giữ vẻ dịu dàng, tử tế.Nhưng khi cửa nhà đóng lại, cô ta cùng đứa con trai của mình dùng chổi quất tôi không chút nương tay.Cô ta lấy kim khâu châm vào n.g.ự.c tôi, lột tay áo tôi lên rồi dùng kìm nung đỏ trong bếp dí lên cánh tay tôi."Con tiểu tiện nhân! Mày xinh đẹp như vậy là muốn quyến rũ ai hả?""Dám khóc à? Tao chọc mù mắt mày bây giờ!"Cô ta ép tôi ăn cơm nguội, thức ăn thừa, thậm chí có lúc là cả đồ ăn của lợn.Tôi muốn phản kháng.Cô ta đe dọa tôi:"Mày mà dám chạy đến mách ba mày, tao sẽ ly hôn với ông ta ngay lập tức!"Mỗi lần gặp tôi, thím Trương đều nói:"Từ sau khi lấy vợ, ba con làm gì cũng có tinh thần hơn hẳn.”“Huệ Huệ, con phải biết hiểu chuyện, đừng có làm mẹ con giận.""Ba con điều kiện như thế nào, con cũng biết đấy. Không dễ gì mới lấy được vợ, con đừng để ông ấy phải sống một mình nữa!"Mỗi đêm, những vết thương trên người đau nhức đến mức không sao ngủ được, tôi chỉ biết thầm cầu nguyện ba sớm trở về.Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của tôi.Gần hết kỳ nghỉ hè, cuối cùng ba cũng về.Hôm ấy, tôi đang giặt đồ trong sân.Cô Trịnh dẫn con trai đi đánh mạt chược, trong nhà chỉ có mình tôi.Từ xa, giọng ba vang lên:"Huệ Huệ..."Nước mắt tôi lập tức trào ra.

Chương 3: Chương 3