Tác giả:

Năm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy…

Chương 6: Chương 6

San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy… Gió biển mang theo vị mặn, nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh sáng chói mắt. Nhìn thấy biển rộng đã lâu không gặp, ta chẳng màng lễ nghi học được trong phủ, cứ thế chân trần chạy trên bãi cát, đuổi theo những con sóng bạc đầu. Thiếu gia mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ toàn hình bóng vui vẻ của ta. Đúng là sở hữu một đôi mắt cực kỳ đẹp. Nhưng mà, Lĩnh Nam nóng quá đi! Chưa được bao lâu, ta đã thở hổn hển. Thiếu gia vận bạch y, cầm ô giấy dầu che trên đầu ta, đi về phía ruộng muối. Những phạm nhân áo quần rách rưới, nối gót phu muối vai trần đen bóng, đang nấu muối, vận chuyển muối dưới nắng gắt. Phạm nhân lớn tuổi hơi chậm một chút liền bị quất một roi vào vai lưng. Chỉ thấy người đó gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã vật xuống, mặt cà vào cát đá, đau đến toàn thân co giật. Tên lại mục lạnh lùng ra lệnh. "Đứng dậy." Ta rụt người lại, nắm chặt lấy tay áo Thiếu gia. "Lão gia bị đày tới Lĩnh Nam, có bị phạt làm việc ở ruộng muối không ạ?" "Không đâu!" Thiếu gia nói chắc như đinh đóng cột. Ánh mắt sắc như đuốc của chàng dừng trên người một người đàn ông khác. Người đó thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ, đi cà nhắc trong ruộng muối dưới nắng gắt, trông rất sa sút. Hắn đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc, không nhìn rõ dung mạo. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bên má phải lộ ra một vết sẹo d.a.o dài. Nhìn mà giật mình. Ta vỗ vỗ ngực. Trẻ con mà thấy chắc tối về khóc ré. "Đi thôi!"Thiếu gia nắm tay ta, đi đến chợ cá ồn ào. Từng cái sọt tre đầy ắp cá tươi vừa đánh bắt lên. Cá mú nhảy tanh tách, cua sống khua khoắng càng kẹp, cá vược há miệng quẫy đạp... Ta trả mấy đồng tiền, để Thiếu gia ngồi lên chiếc xe bò kẽo kẹt. "Đi nào, về nhà thôi!" Đêm đó, Đoạn ma ma dùng công thức Trịnh Tam Nương đưa, nấu một nồi hải sản hầm tươi ngon đến rụng rời. Hải sản hầm vừa mềm vừa thơm, thêm một nắm rau mùi xanh non mới hái, phải gọi là thơm nức mũi. Mớ cá ô muối ta mới phơi trên sào tre, như một chuỗi bùa bạc, đung đưa trong gió đêm. 15 Lúc Nam thúc đến thăm chúng ta, ông mang theo một chú chó con màu trắng. Huệ Chi thích mê, cứ chạy tới chạy lui đuổi theo Tiểu Bạch. Ta đang làm bánh dưới bếp. Hẹ tươi rửa sạch thái nhỏ, trứng gà đánh tan, nhào bột làm bánh, dầu nóng thì cho phôi bánh hẹ vào, lửa nhỏ rán từ từ, rán đến khi hai mặt vàng ruộm thì vớt ra. Nam thúc ngửi thấy mùi thơm, trêu chọc. "Tiểu nha đầu A Ngư, cháu biết nấu ăn à?" Còn phải nói! Trước kia ở trong phủ, nhờ phúc Thiếu gia mà được ăn ngon, lại chẳng phải làm gì, đúng là lãng phí tài năng của ta mà. Ông ấy bán tín bán nghi, nhưng sau khi cắn một miếng thì hai mắt sáng rực. Ta cắn một miếng bánh hẹ, thơm nức mũi, lỡ miệng khoe khoang. "Lần đầu bị bán đi, con mới bảy tuổi. Làm nha đầu nhóm lửa ba năm, A Cầm tỷ tỷ còn khen hạt dẻ con nướng ngon lắm đó!" Phu nhân và Thiếu gia cùng lúc nhìn ta. Đây là lần đầu tiên họ nghe ta kể chuyện trước kia. Bảy tuổi bị bán đi, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực. Nhưng ta xưa nay không thích kể khổ. Ta lảng sang chuyện khác. "Nam thúc, chân em vợ thúc đỡ chưa ạ?" Ông vỗ đùi một cái. "May mà xương không gãy, vết thương ngoài da dưỡng vài bữa là khỏi." "Tam Nương nhà thúc véo tai thúc mắng suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa không cho lên giường ngủ." Phụt! "Thúc không phải có tiểu thiếp sao?" "Tiểu nha đầu này biết gì chứ, thúc một lòng một dạ với phu nhân thôi, ba thằng con trai ở nhà đều do bà ấy sinh cả." "Tiểu thiếp là con nhà nghèo khổ, bị bán vào thanh lâu, là phu nhan mua về cho thúc để giữ thể diện đó." "Nói thật nhé, tiểu thiếp nhà thúc đàn tỳ bà hay lắm. Nếu không chê, hôm nào đàn cho các cháu nghe." Sau đó, mọi người cầm bánh hẹ lên. Người một cái, ta một cái, thoáng chốc đã chén sạch thành quả cả buổi chiều của ta. Thiếu gia pha một ấm trà, Nam thúc khoan khoái uống một ngụm. "Lâm thiếu gia, cửa tiệm cậu muốn tìm, có manh mối rồi." 16 Lúc đi đường thủy, Thiếu gia đã hỏi dò Nam thúc xem ở Lĩnh Nam làm nghề gì thì phù hợp. Cả nhà toàn nữ quyến không làm được việc nặng, tốt nhất là buôn bán nhỏ lẻ. Hồi ở Kinh thành, Thiếu gia khá am hiểu về "Trà Kinh", thường cùng bạn bè thưởng trà đàm đạo, còn bắt ta học cách pha trà nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, mở một quán trà cũng không tệ. Nam thúc nói, mở quán trà ở phố xá sầm uất thì tiền thuê quá cao; còn ở bến tàu thì toàn dân lao động buôn gánh bán bưng, không hợp với phong cách của Thiếu gia. Có một cửa hàng ở cạnh thư viện, gần nha môn, giới văn nhân nhã sĩ thích tụ tập ở đó bàn thơ luận đạo, mức chi tiêu cũng không thấp. Quan trọng nhất là, chủ cũ của cửa hàng này ngưỡng mộ người đọc sách, nên tiệm được trang hoàng rất trang nhã, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

Gió biển mang theo vị mặn, nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh sáng chói mắt.

 

Nhìn thấy biển rộng đã lâu không gặp, ta chẳng màng lễ nghi học được trong phủ, cứ thế chân trần chạy trên bãi cát, đuổi theo những con sóng bạc đầu.

 

Thiếu gia mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ toàn hình bóng vui vẻ của ta.

 

Đúng là sở hữu một đôi mắt cực kỳ đẹp.

 

Nhưng mà, Lĩnh Nam nóng quá đi!

 

Chưa được bao lâu, ta đã thở hổn hển.

 

Thiếu gia vận bạch y, cầm ô giấy dầu che trên đầu ta, đi về phía ruộng muối.

 

Những phạm nhân áo quần rách rưới, nối gót phu muối vai trần đen bóng, đang nấu muối, vận chuyển muối dưới nắng gắt.

 

Phạm nhân lớn tuổi hơi chậm một chút liền bị quất một roi vào vai lưng.

 

Chỉ thấy người đó gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã vật xuống, mặt cà vào cát đá, đau đến toàn thân co giật.

 

Tên lại mục lạnh lùng ra lệnh.

 

"Đứng dậy."

 

Ta rụt người lại, nắm chặt lấy tay áo Thiếu gia.

 

"Lão gia bị đày tới Lĩnh Nam, có bị phạt làm việc ở ruộng muối không ạ?"

 

"Không đâu!"

 

Thiếu gia nói chắc như đinh đóng cột.

 

Ánh mắt sắc như đuốc của chàng dừng trên người một người đàn ông khác.

 

Người đó thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ, đi cà nhắc trong ruộng muối dưới nắng gắt, trông rất sa sút.

 

Hắn đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc, không nhìn rõ dung mạo.

 

Nhưng khi ngẩng đầu lên, bên má phải lộ ra một vết sẹo d.a.o dài.

 

Nhìn mà giật mình.

 

Ta vỗ vỗ ngực.

 

Trẻ con mà thấy chắc tối về khóc ré.

 

"Đi thôi!"

Thiếu gia nắm tay ta, đi đến chợ cá ồn ào.

 

Từng cái sọt tre đầy ắp cá tươi vừa đánh bắt lên.

 

Cá mú nhảy tanh tách, cua sống khua khoắng càng kẹp, cá vược há miệng quẫy đạp...

 

Ta trả mấy đồng tiền, để Thiếu gia ngồi lên chiếc xe bò kẽo kẹt.

 

"Đi nào, về nhà thôi!"

 

Đêm đó, Đoạn ma ma dùng công thức Trịnh Tam Nương đưa, nấu một nồi hải sản hầm tươi ngon đến rụng rời.

 

Hải sản hầm vừa mềm vừa thơm, thêm một nắm rau mùi xanh non mới hái, phải gọi là thơm nức mũi.

 

Mớ cá ô muối ta mới phơi trên sào tre, như một chuỗi bùa bạc, đung đưa trong gió đêm.

 

15

 

Lúc Nam thúc đến thăm chúng ta, ông mang theo một chú chó con màu trắng.

 

Huệ Chi thích mê, cứ chạy tới chạy lui đuổi theo Tiểu Bạch.

 

Ta đang làm bánh dưới bếp.

 

Hẹ tươi rửa sạch thái nhỏ, trứng gà đánh tan, nhào bột làm bánh, dầu nóng thì cho phôi bánh hẹ vào, lửa nhỏ rán từ từ, rán đến khi hai mặt vàng ruộm thì vớt ra.

 

Nam thúc ngửi thấy mùi thơm, trêu chọc.

 

"Tiểu nha đầu A Ngư, cháu biết nấu ăn à?"

 

Còn phải nói!

 

Trước kia ở trong phủ, nhờ phúc Thiếu gia mà được ăn ngon, lại chẳng phải làm gì, đúng là lãng phí tài năng của ta mà.

 

Ông ấy bán tín bán nghi, nhưng sau khi cắn một miếng thì hai mắt sáng rực.

 

Ta cắn một miếng bánh hẹ, thơm nức mũi, lỡ miệng khoe khoang.

 

"Lần đầu bị bán đi, con mới bảy tuổi. Làm nha đầu nhóm lửa ba năm, A Cầm tỷ tỷ còn khen hạt dẻ con nướng ngon lắm đó!"

 

Phu nhân và Thiếu gia cùng lúc nhìn ta.

 

Đây là lần đầu tiên họ nghe ta kể chuyện trước kia.

 

Bảy tuổi bị bán đi, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực.

 

Nhưng ta xưa nay không thích kể khổ.

 

Ta lảng sang chuyện khác.

 

"Nam thúc, chân em vợ thúc đỡ chưa ạ?"

 

Ông vỗ đùi một cái.

 

"May mà xương không gãy, vết thương ngoài da dưỡng vài bữa là khỏi."

 

"Tam Nương nhà thúc véo tai thúc mắng suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa không cho lên giường ngủ."

 

Phụt!

 

"Thúc không phải có tiểu thiếp sao?"

 

"Tiểu nha đầu này biết gì chứ, thúc một lòng một dạ với phu nhân thôi, ba thằng con trai ở nhà đều do bà ấy sinh cả."

 

"Tiểu thiếp là con nhà nghèo khổ, bị bán vào thanh lâu, là phu nhan mua về cho thúc để giữ thể diện đó."

 

"Nói thật nhé, tiểu thiếp nhà thúc đàn tỳ bà hay lắm. Nếu không chê, hôm nào đàn cho các cháu nghe."

 

Sau đó, mọi người cầm bánh hẹ lên.

 

Người một cái, ta một cái, thoáng chốc đã chén sạch thành quả cả buổi chiều của ta.

 

Thiếu gia pha một ấm trà, Nam thúc khoan khoái uống một ngụm.

 

"Lâm thiếu gia, cửa tiệm cậu muốn tìm, có manh mối rồi."

 

16

 

Lúc đi đường thủy, Thiếu gia đã hỏi dò Nam thúc xem ở Lĩnh Nam làm nghề gì thì phù hợp.

 

Cả nhà toàn nữ quyến không làm được việc nặng, tốt nhất là buôn bán nhỏ lẻ.

 

Hồi ở Kinh thành, Thiếu gia khá am hiểu về "Trà Kinh", thường cùng bạn bè thưởng trà đàm đạo, còn bắt ta học cách pha trà nữa.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, mở một quán trà cũng không tệ.

 

Nam thúc nói, mở quán trà ở phố xá sầm uất thì tiền thuê quá cao; còn ở bến tàu thì toàn dân lao động buôn gánh bán bưng, không hợp với phong cách của Thiếu gia.

 

Có một cửa hàng ở cạnh thư viện, gần nha môn, giới văn nhân nhã sĩ thích tụ tập ở đó bàn thơ luận đạo, mức chi tiêu cũng không thấp.

 

Quan trọng nhất là, chủ cũ của cửa hàng này ngưỡng mộ người đọc sách, nên tiệm được trang hoàng rất trang nhã, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy… Gió biển mang theo vị mặn, nắng chiếu xuống mặt biển lấp lánh ánh sáng chói mắt. Nhìn thấy biển rộng đã lâu không gặp, ta chẳng màng lễ nghi học được trong phủ, cứ thế chân trần chạy trên bãi cát, đuổi theo những con sóng bạc đầu. Thiếu gia mỉm cười, đôi mắt đen láy chỉ toàn hình bóng vui vẻ của ta. Đúng là sở hữu một đôi mắt cực kỳ đẹp. Nhưng mà, Lĩnh Nam nóng quá đi! Chưa được bao lâu, ta đã thở hổn hển. Thiếu gia vận bạch y, cầm ô giấy dầu che trên đầu ta, đi về phía ruộng muối. Những phạm nhân áo quần rách rưới, nối gót phu muối vai trần đen bóng, đang nấu muối, vận chuyển muối dưới nắng gắt. Phạm nhân lớn tuổi hơi chậm một chút liền bị quất một roi vào vai lưng. Chỉ thấy người đó gắng gượng bò dậy, rồi lại ngã vật xuống, mặt cà vào cát đá, đau đến toàn thân co giật. Tên lại mục lạnh lùng ra lệnh. "Đứng dậy." Ta rụt người lại, nắm chặt lấy tay áo Thiếu gia. "Lão gia bị đày tới Lĩnh Nam, có bị phạt làm việc ở ruộng muối không ạ?" "Không đâu!" Thiếu gia nói chắc như đinh đóng cột. Ánh mắt sắc như đuốc của chàng dừng trên người một người đàn ông khác. Người đó thân hình cao lớn như ngọn núi nhỏ, đi cà nhắc trong ruộng muối dưới nắng gắt, trông rất sa sút. Hắn đầu bù tóc rối, mặt mày lem luốc, không nhìn rõ dung mạo. Nhưng khi ngẩng đầu lên, bên má phải lộ ra một vết sẹo d.a.o dài. Nhìn mà giật mình. Ta vỗ vỗ ngực. Trẻ con mà thấy chắc tối về khóc ré. "Đi thôi!"Thiếu gia nắm tay ta, đi đến chợ cá ồn ào. Từng cái sọt tre đầy ắp cá tươi vừa đánh bắt lên. Cá mú nhảy tanh tách, cua sống khua khoắng càng kẹp, cá vược há miệng quẫy đạp... Ta trả mấy đồng tiền, để Thiếu gia ngồi lên chiếc xe bò kẽo kẹt. "Đi nào, về nhà thôi!" Đêm đó, Đoạn ma ma dùng công thức Trịnh Tam Nương đưa, nấu một nồi hải sản hầm tươi ngon đến rụng rời. Hải sản hầm vừa mềm vừa thơm, thêm một nắm rau mùi xanh non mới hái, phải gọi là thơm nức mũi. Mớ cá ô muối ta mới phơi trên sào tre, như một chuỗi bùa bạc, đung đưa trong gió đêm. 15 Lúc Nam thúc đến thăm chúng ta, ông mang theo một chú chó con màu trắng. Huệ Chi thích mê, cứ chạy tới chạy lui đuổi theo Tiểu Bạch. Ta đang làm bánh dưới bếp. Hẹ tươi rửa sạch thái nhỏ, trứng gà đánh tan, nhào bột làm bánh, dầu nóng thì cho phôi bánh hẹ vào, lửa nhỏ rán từ từ, rán đến khi hai mặt vàng ruộm thì vớt ra. Nam thúc ngửi thấy mùi thơm, trêu chọc. "Tiểu nha đầu A Ngư, cháu biết nấu ăn à?" Còn phải nói! Trước kia ở trong phủ, nhờ phúc Thiếu gia mà được ăn ngon, lại chẳng phải làm gì, đúng là lãng phí tài năng của ta mà. Ông ấy bán tín bán nghi, nhưng sau khi cắn một miếng thì hai mắt sáng rực. Ta cắn một miếng bánh hẹ, thơm nức mũi, lỡ miệng khoe khoang. "Lần đầu bị bán đi, con mới bảy tuổi. Làm nha đầu nhóm lửa ba năm, A Cầm tỷ tỷ còn khen hạt dẻ con nướng ngon lắm đó!" Phu nhân và Thiếu gia cùng lúc nhìn ta. Đây là lần đầu tiên họ nghe ta kể chuyện trước kia. Bảy tuổi bị bán đi, chắc chắn đã chịu không ít khổ cực. Nhưng ta xưa nay không thích kể khổ. Ta lảng sang chuyện khác. "Nam thúc, chân em vợ thúc đỡ chưa ạ?" Ông vỗ đùi một cái. "May mà xương không gãy, vết thương ngoài da dưỡng vài bữa là khỏi." "Tam Nương nhà thúc véo tai thúc mắng suốt ba ngày ba đêm, suýt nữa không cho lên giường ngủ." Phụt! "Thúc không phải có tiểu thiếp sao?" "Tiểu nha đầu này biết gì chứ, thúc một lòng một dạ với phu nhân thôi, ba thằng con trai ở nhà đều do bà ấy sinh cả." "Tiểu thiếp là con nhà nghèo khổ, bị bán vào thanh lâu, là phu nhan mua về cho thúc để giữ thể diện đó." "Nói thật nhé, tiểu thiếp nhà thúc đàn tỳ bà hay lắm. Nếu không chê, hôm nào đàn cho các cháu nghe." Sau đó, mọi người cầm bánh hẹ lên. Người một cái, ta một cái, thoáng chốc đã chén sạch thành quả cả buổi chiều của ta. Thiếu gia pha một ấm trà, Nam thúc khoan khoái uống một ngụm. "Lâm thiếu gia, cửa tiệm cậu muốn tìm, có manh mối rồi." 16 Lúc đi đường thủy, Thiếu gia đã hỏi dò Nam thúc xem ở Lĩnh Nam làm nghề gì thì phù hợp. Cả nhà toàn nữ quyến không làm được việc nặng, tốt nhất là buôn bán nhỏ lẻ. Hồi ở Kinh thành, Thiếu gia khá am hiểu về "Trà Kinh", thường cùng bạn bè thưởng trà đàm đạo, còn bắt ta học cách pha trà nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, mở một quán trà cũng không tệ. Nam thúc nói, mở quán trà ở phố xá sầm uất thì tiền thuê quá cao; còn ở bến tàu thì toàn dân lao động buôn gánh bán bưng, không hợp với phong cách của Thiếu gia. Có một cửa hàng ở cạnh thư viện, gần nha môn, giới văn nhân nhã sĩ thích tụ tập ở đó bàn thơ luận đạo, mức chi tiêu cũng không thấp. Quan trọng nhất là, chủ cũ của cửa hàng này ngưỡng mộ người đọc sách, nên tiệm được trang hoàng rất trang nhã, tiết kiệm được một khoản chi phí lớn.

Chương 6: Chương 6