Tác giả:

Năm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.   Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam.   Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít.   "Lĩnh Nam có núi không?"   "Có."   "Lĩnh Nam có biển không?"   "Có."   Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn.   "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!"   1   Ta tên Giang Ngư.   Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần.   Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ.   Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành.   Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi.   Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện.   Thấy…

Truyện chữ