Năm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy…
Chương 27: Chương 27 - Hết
San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy… Ta giao lại trà lâu cho A Trân tỷ tỷ trông coi. Trịnh Cường ngày ngày đến cửa tỏ vẻ ân cần, nói sớm muộn gì cũng thi đỗ trạng nguyên trở về, để tỷ ấy làm trạng nguyên phu nhân, vả mặt Trương Minh một cái thật đau. Ta thầm nghĩ bụng: Gã này đúng là c.h.é.m gió thành bão! Trịnh Cường tuy về sau mới cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn thua kém rất nhiều so với những người khổ học thi thư từ nhỏ. Lâm Tam thiếu gia nhà ta khổ học bao năm, còn chẳng dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo nữa là! A Trân tỷ tỷ không vạch trần, chỉ đẩy nhẹ Trịnh Cường. 「Chỉ có ngươi là lắm lời! Mãnh Kha không phải mang về cho ngươi một con rắn từ trên núi để ngâm rượu sao? Không ngâm thì thả về núi đi.」 「Lên núi chắc là không được rồi, nhưng có thể là vào nồi đấy.」 Ta ôm bụng cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. 「Trải qua sự phản bội của tên Trương Minh đó, tỷ còn dám yêu Trịnh Cường không?」 「Sao lại không dám? Ta chỉ yêu sai người, chứ đâu phải mất đi khả năng yêu.」 Khí hậu Lĩnh Nam nóng bức, đã hun đúc cho nữ tử nơi đây sự nhiệt tình và dũng khí dám yêu dám hận. Tống Trân Châu thay đổi rất nhiều. Nàng thề phải trở thành nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam. Nàng dẫn một đám nữ tử đến Tô Hàng học thêu thùa, mang về những người thợ giỏi nhất mở phường thêu. Hàng thêu tinh xảo vượt biển xuất ngoại, bán cho thương nhân ngoại quốc, kiếm bộn tiền. Nàng nói. 「Tiếng kim tệ rơi leng keng, nghe hay hơn nhiều so với việc nghe mẹ chồng và phu quân trách mắng sau khi lấy chồng.」 Ta bật cười thành tiếng. 「Tống viên ngoại ngồi trên núi vàng núi bạc, kẻ nào không có mắt, dám tỏ thái độ với Tống đại tiểu thư chứ.」 「Giang Ngư, không phải ai cũng may mắn như ngươi, gặp được cả nhà Lâm gia toàn người tốt. 「Nhà ta phú quý ngút trời, thế mà những kẻ đến cầu hôn, trong nhà có chút chức quan, đều chê ta là con nhà buôn không làm rạng danh gia tộc.」 May mắn là, nàng đã tìm được cơ hội, thi triển hoài bão của mình. Tống Trân Châu còn muốn tuyển mấy phu quân đẹp trai hơn cả Lâm Hành Chi. Một người đ.ấ.m lưng, một người bóp chân, một người cùng nàng đi xã giao, một người phụ trách hát hò. Ta mừng cho nàng. Trời đất vốn rộng lớn, ai nói nữ nhi không thể cầm kiếm tung hoành? 68 Lâm Hành Chi muốn đến Tây Nam, xem đom đóm trong hang động ngàn tầng. Muốn đến Mạc Bắc, xuyên qua tầng tầng cát vàng, đuổi theo tiếng lạc đà và khói chiều đơn độc. Còn muốn đến Đông Hải, xem đảo tiên Bồng Lai khói sóng mờ ảo, liệu có thật sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết? Ta như hình với bóng. Đường đời dài đằng đẵng, đương nhiên phải cùng người mình thích, đuổi theo ánh hoàng hôn đẹp nhất, đi khắp đất trời rộng lớn này. Chàng đưa ta về nơi ta sinh ra. Vật còn đó mà người đã khác. Người ta yêu, kẻ ta hận, đều đã không còn. Ánh tà dương còn sót lại, rải xuống mặt biển một vầng sáng vàng óng. Ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân, ta thả hai chiếc đèn hoa đăng xuống biển, siêu độ cho vong hồn cha mẹ. Ráng chiều tan hết, sắc xanh đen mờ ảo qua đi là sao trời đầy trời. 「Phu quân, chàng thích ta từ khi nào?」 「Tình không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng đã nảy nở thì ngày càng sâu đậm.」 「Nhưng chàng biết tên của một nha hoàn quét dọn như ta từ rất sớm kia mà.」 Dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt Lâm Hành Chi ánh lên hơi nước. Chàng nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của ta. 「Ngày ấy ta bệnh nặng nguy kịch, không còn gì luyến tiếc cuộc sống, chỉ có thể tựa vào trước cửa sổ. Nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền nhảy vào hồ cá, như một chú cá nhỏ vui vẻ.」 Khoảnh khắc đó có sức sống, có linh động, có sự hồn nhiên không sợ hãi, có sức sống mãnh liệt. Lâm Hành Chi đang bệnh bỗng bật cười, nâng bát thuốc đắng ngắt, uống một hơi cạn sạch. Về sau này, bất kể trải qua gian khổ thế nào, chẳng qua cũng chỉ là người yêu cách trở núi sông mà thôi, nào có hề chi, núi sông nào đều có thể vì tình yêu mà san bằng thành đường đi tới. Hết
Ta giao lại trà lâu cho A Trân tỷ tỷ trông coi.
Trịnh Cường ngày ngày đến cửa tỏ vẻ ân cần, nói sớm muộn gì cũng thi đỗ trạng nguyên trở về, để tỷ ấy làm trạng nguyên phu nhân, vả mặt Trương Minh một cái thật đau.
Ta thầm nghĩ bụng: Gã này đúng là c.h.é.m gió thành bão!
Trịnh Cường tuy về sau mới cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn thua kém rất nhiều so với những người khổ học thi thư từ nhỏ.
Lâm Tam thiếu gia nhà ta khổ học bao năm, còn chẳng dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo nữa là!
A Trân tỷ tỷ không vạch trần, chỉ đẩy nhẹ Trịnh Cường.
「Chỉ có ngươi là lắm lời! Mãnh Kha không phải mang về cho ngươi một con rắn từ trên núi để ngâm rượu sao? Không ngâm thì thả về núi đi.」
「Lên núi chắc là không được rồi, nhưng có thể là vào nồi đấy.」
Ta ôm bụng cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
「Trải qua sự phản bội của tên Trương Minh đó, tỷ còn dám yêu Trịnh Cường không?」
「Sao lại không dám? Ta chỉ yêu sai người, chứ đâu phải mất đi khả năng yêu.」
Khí hậu Lĩnh Nam nóng bức, đã hun đúc cho nữ tử nơi đây sự nhiệt tình và dũng khí dám yêu dám hận.
Tống Trân Châu thay đổi rất nhiều.
Nàng thề phải trở thành nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam.
Nàng dẫn một đám nữ tử đến Tô Hàng học thêu thùa, mang về những người thợ giỏi nhất mở phường thêu.
Hàng thêu tinh xảo vượt biển xuất ngoại, bán cho thương nhân ngoại quốc, kiếm bộn tiền.
Nàng nói.
「Tiếng kim tệ rơi leng keng, nghe hay hơn nhiều so với việc nghe mẹ chồng và phu quân trách mắng sau khi lấy chồng.」
Ta bật cười thành tiếng.
「Tống viên ngoại ngồi trên núi vàng núi bạc, kẻ nào không có mắt, dám tỏ thái độ với Tống đại tiểu thư chứ.」
「Giang Ngư, không phải ai cũng may mắn như ngươi, gặp được cả nhà Lâm gia toàn người tốt.
「Nhà ta phú quý ngút trời, thế mà những kẻ đến cầu hôn, trong nhà có chút chức quan, đều chê ta là con nhà buôn không làm rạng danh gia tộc.」
May mắn là, nàng đã tìm được cơ hội, thi triển hoài bão của mình.
Tống Trân Châu còn muốn tuyển mấy phu quân đẹp trai hơn cả Lâm Hành Chi.
Một người đ.ấ.m lưng, một người bóp chân, một người cùng nàng đi xã giao, một người phụ trách hát hò.
Ta mừng cho nàng.
Trời đất vốn rộng lớn, ai nói nữ nhi không thể cầm kiếm tung hoành?
68
Lâm Hành Chi muốn đến Tây Nam, xem đom đóm trong hang động ngàn tầng.
Muốn đến Mạc Bắc, xuyên qua tầng tầng cát vàng, đuổi theo tiếng lạc đà và khói chiều đơn độc.
Còn muốn đến Đông Hải, xem đảo tiên Bồng Lai khói sóng mờ ảo, liệu có thật sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết?
Ta như hình với bóng.
Đường đời dài đằng đẵng, đương nhiên phải cùng người mình thích, đuổi theo ánh hoàng hôn đẹp nhất, đi khắp đất trời rộng lớn này.
Chàng đưa ta về nơi ta sinh ra.
Vật còn đó mà người đã khác.
Người ta yêu, kẻ ta hận, đều đã không còn.
Ánh tà dương còn sót lại, rải xuống mặt biển một vầng sáng vàng óng.
Ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân, ta thả hai chiếc đèn hoa đăng xuống biển, siêu độ cho vong hồn cha mẹ.
Ráng chiều tan hết, sắc xanh đen mờ ảo qua đi là sao trời đầy trời.
「Phu quân, chàng thích ta từ khi nào?」
「Tình không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng đã nảy nở thì ngày càng sâu đậm.」
「Nhưng chàng biết tên của một nha hoàn quét dọn như ta từ rất sớm kia mà.」
Dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt Lâm Hành Chi ánh lên hơi nước.
Chàng nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của ta.
「Ngày ấy ta bệnh nặng nguy kịch, không còn gì luyến tiếc cuộc sống, chỉ có thể tựa vào trước cửa sổ. Nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền nhảy vào hồ cá, như một chú cá nhỏ vui vẻ.」
Khoảnh khắc đó có sức sống, có linh động, có sự hồn nhiên không sợ hãi, có sức sống mãnh liệt.
Lâm Hành Chi đang bệnh bỗng bật cười, nâng bát thuốc đắng ngắt, uống một hơi cạn sạch.
Về sau này, bất kể trải qua gian khổ thế nào, chẳng qua cũng chỉ là người yêu cách trở núi sông mà thôi, nào có hề chi, núi sông nào đều có thể vì tình yêu mà san bằng thành đường đi tới.
Hết
San Phẳng Núi NonTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện SủngNăm đói khổ nhất. Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về. Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị. Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta. Cho đến khi Lâm gia bị tịch biên, cả nhà bị lưu đày đến Lĩnh Nam. Ta không nỡ rời xa những ngày thần tiên được ăn no uống đủ, ôm chàng khóc thút thít. "Lĩnh Nam có núi không?" "Có." "Lĩnh Nam có biển không?" "Có." Ồ, ta từ nhỏ lớn lên ở biển, mò cá bắt tôm là chuyện dễ như bỡn. "Thiếu gia đừng sợ, lần này đổi lại ta nuôi chàng!" 1 Ta tên Giang Ngư. Chưa tới tuổi cập kê, bị bán ba lần, chạm môi một lần. Nhất thời cả gan lớn mật, cứu được thiếu gia Lâm phủ. Thiếu gia môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú, là người tình trong mộng của các tiểu thư Kinh thành. Hai năm trước, chàng bị bệnh nặng, nằm liệt trên giường bệnh, không thể dậy nổi. Lúc đó, ta đã bị bán vào phủ, trở thành nha hoàn quét dọn trong viện. Thấy… Ta giao lại trà lâu cho A Trân tỷ tỷ trông coi. Trịnh Cường ngày ngày đến cửa tỏ vẻ ân cần, nói sớm muộn gì cũng thi đỗ trạng nguyên trở về, để tỷ ấy làm trạng nguyên phu nhân, vả mặt Trương Minh một cái thật đau. Ta thầm nghĩ bụng: Gã này đúng là c.h.é.m gió thành bão! Trịnh Cường tuy về sau mới cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn thua kém rất nhiều so với những người khổ học thi thư từ nhỏ. Lâm Tam thiếu gia nhà ta khổ học bao năm, còn chẳng dám vỗ n.g.ự.c đảm bảo nữa là! A Trân tỷ tỷ không vạch trần, chỉ đẩy nhẹ Trịnh Cường. 「Chỉ có ngươi là lắm lời! Mãnh Kha không phải mang về cho ngươi một con rắn từ trên núi để ngâm rượu sao? Không ngâm thì thả về núi đi.」 「Lên núi chắc là không được rồi, nhưng có thể là vào nồi đấy.」 Ta ôm bụng cười, nâng chén trà lên nhấp một ngụm. 「Trải qua sự phản bội của tên Trương Minh đó, tỷ còn dám yêu Trịnh Cường không?」 「Sao lại không dám? Ta chỉ yêu sai người, chứ đâu phải mất đi khả năng yêu.」 Khí hậu Lĩnh Nam nóng bức, đã hun đúc cho nữ tử nơi đây sự nhiệt tình và dũng khí dám yêu dám hận. Tống Trân Châu thay đổi rất nhiều. Nàng thề phải trở thành nữ phú hộ giàu nhất Lĩnh Nam. Nàng dẫn một đám nữ tử đến Tô Hàng học thêu thùa, mang về những người thợ giỏi nhất mở phường thêu. Hàng thêu tinh xảo vượt biển xuất ngoại, bán cho thương nhân ngoại quốc, kiếm bộn tiền. Nàng nói. 「Tiếng kim tệ rơi leng keng, nghe hay hơn nhiều so với việc nghe mẹ chồng và phu quân trách mắng sau khi lấy chồng.」 Ta bật cười thành tiếng. 「Tống viên ngoại ngồi trên núi vàng núi bạc, kẻ nào không có mắt, dám tỏ thái độ với Tống đại tiểu thư chứ.」 「Giang Ngư, không phải ai cũng may mắn như ngươi, gặp được cả nhà Lâm gia toàn người tốt. 「Nhà ta phú quý ngút trời, thế mà những kẻ đến cầu hôn, trong nhà có chút chức quan, đều chê ta là con nhà buôn không làm rạng danh gia tộc.」 May mắn là, nàng đã tìm được cơ hội, thi triển hoài bão của mình. Tống Trân Châu còn muốn tuyển mấy phu quân đẹp trai hơn cả Lâm Hành Chi. Một người đ.ấ.m lưng, một người bóp chân, một người cùng nàng đi xã giao, một người phụ trách hát hò. Ta mừng cho nàng. Trời đất vốn rộng lớn, ai nói nữ nhi không thể cầm kiếm tung hoành? 68 Lâm Hành Chi muốn đến Tây Nam, xem đom đóm trong hang động ngàn tầng. Muốn đến Mạc Bắc, xuyên qua tầng tầng cát vàng, đuổi theo tiếng lạc đà và khói chiều đơn độc. Còn muốn đến Đông Hải, xem đảo tiên Bồng Lai khói sóng mờ ảo, liệu có thật sự tồn tại thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết? Ta như hình với bóng. Đường đời dài đằng đẵng, đương nhiên phải cùng người mình thích, đuổi theo ánh hoàng hôn đẹp nhất, đi khắp đất trời rộng lớn này. Chàng đưa ta về nơi ta sinh ra. Vật còn đó mà người đã khác. Người ta yêu, kẻ ta hận, đều đã không còn. Ánh tà dương còn sót lại, rải xuống mặt biển một vầng sáng vàng óng. Ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhỏ của ngư dân, ta thả hai chiếc đèn hoa đăng xuống biển, siêu độ cho vong hồn cha mẹ. Ráng chiều tan hết, sắc xanh đen mờ ảo qua đi là sao trời đầy trời. 「Phu quân, chàng thích ta từ khi nào?」 「Tình không biết khởi nguồn từ đâu, nhưng đã nảy nở thì ngày càng sâu đậm.」 「Nhưng chàng biết tên của một nha hoàn quét dọn như ta từ rất sớm kia mà.」 Dưới ánh trăng, ta thấy trong mắt Lâm Hành Chi ánh lên hơi nước. Chàng nhẹ nhàng hôn lên vầng trán trơn nhẵn của ta. 「Ngày ấy ta bệnh nặng nguy kịch, không còn gì luyến tiếc cuộc sống, chỉ có thể tựa vào trước cửa sổ. Nàng thấy bốn bề vắng lặng, liền nhảy vào hồ cá, như một chú cá nhỏ vui vẻ.」 Khoảnh khắc đó có sức sống, có linh động, có sự hồn nhiên không sợ hãi, có sức sống mãnh liệt. Lâm Hành Chi đang bệnh bỗng bật cười, nâng bát thuốc đắng ngắt, uống một hơi cạn sạch. Về sau này, bất kể trải qua gian khổ thế nào, chẳng qua cũng chỉ là người yêu cách trở núi sông mà thôi, nào có hề chi, núi sông nào đều có thể vì tình yêu mà san bằng thành đường đi tới. Hết