Tác giả:

Chương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi…

Chương 9: Chương 9

Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi khẽ gọi tên anh, Lục Hành Xuyên hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:  “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."Giọng điệu vẫn đầy xa cách, nhưng với tôi lúc này lại ấm áp vô cùng.  Tôi mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Bạch Chỉ đang đứng cách đó không xa.  Ánh mắt phẫn nộ của cô ta như muốn xuyên thủng người tôi ngay lập tức.  Sau một hồi lâu, cô ta đành cắn răng giậm chân gào lên:  “A Xuyên!"Bước chân Lục Hành Xuyên khựng lại.  Vầng trán nhăn sâu hơn trước.  "...A Xuyên..."Tôi trong lòng anh lại khẽ gọi.  Ánh mắt anh quay sang nhìn tôi đầy giằng xé, vừa mềm lòng lại vừa do dự.  Chỉ sau vài giây ngập ngừng, anh cuối cùng cũng bước những bước dài, nghiến răng nói:  "Anh sẽ bảo tài xế đưa em về."Câu nói ấy, là dành cho Bạch Chỉ phía sau.  Tôi lại ôm chặt cổ anh hơn, muốn áp sát vào người anh hơn chút nữa.  Khoảnh khắc này, dường như là lần tôi gần anh nhất.  Đường nét quai hàm sắc sảo của Lục Hành Xuyên trong tầm mắt tôi vô cùng cuốn hút.  Đôi mắt đen như hồ thu tĩnh lặng đang tập trung nhìn về phía trước.  Từng bước chân vững chãi khiến lòng tôi trào dâng cảm giác ỷ lại.  Hóa ra, trong lòng Lục Hành Xuyên vẫn có tôi.  Sau khi đặt tôi nằm ổn thỏa trên giường, Lục Hành Xuyên gọi bác sĩ riêng tới.  Còn anh thì ngồi bên cạnh, tay bật tắt màn hình điện thoại liên tục.  Dường như đang rất sốt ruột.  Cho đến khi nghe bác sĩ nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, Lục Hành Xuyên lập tức như trút được gánh nặng.  Ánh mắt hướng về tôi:  "Nam Nam, em nghỉ ngơi vài ngày nhé, ngày mai anh sẽ tới thăm em."Dứt lời, bóng lưng vội vã của anh khiến tôi bất giác hỏi:  "Anh... đã phải đi rồi sao?"Lục Hành Xuyên đang thu xếp đồ đạc hối hả bỗng dừng bước.  Hơi ngoảnh lại.  Trong bóng đêm, tôi chỉ kịp nhìn thấy nửa khuôn mặt mờ ảo của anh.  “Ừ, anh... còn chút việc phải xử lý." Nói xong, anh quay đi không chút do dự.  Vịt Bay Lạc BầyBóng hình anh cuối cùng cũng tan biến trong màn đêm.  Trái tim tôi như vỡ ra một mảnh.  Tôi biết mà.  Anh đi tìm Bạch Chỉ rồi.  

Tôi khẽ gọi tên anh, Lục Hành Xuyên hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:  

“Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."

Giọng điệu vẫn đầy xa cách, nhưng với tôi lúc này lại ấm áp vô cùng.  

Tôi mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Bạch Chỉ đang đứng cách đó không xa.  

Ánh mắt phẫn nộ của cô ta như muốn xuyên thủng người tôi ngay lập tức.  

Sau một hồi lâu, cô ta đành cắn răng giậm chân gào lên:  

“A Xuyên!"

Bước chân Lục Hành Xuyên khựng lại.  

Vầng trán nhăn sâu hơn trước.  

"...A Xuyên..."

Tôi trong lòng anh lại khẽ gọi.  

Ánh mắt anh quay sang nhìn tôi đầy giằng xé, vừa mềm lòng lại vừa do dự.  

Chỉ sau vài giây ngập ngừng, anh cuối cùng cũng bước những bước dài, nghiến răng nói:  

"Anh sẽ bảo tài xế đưa em về."

Câu nói ấy, là dành cho Bạch Chỉ phía sau.  

Tôi lại ôm chặt cổ anh hơn, muốn áp sát vào người anh hơn chút nữa.  

Khoảnh khắc này, dường như là lần tôi gần anh nhất.  

Đường nét quai hàm sắc sảo của Lục Hành Xuyên trong tầm mắt tôi vô cùng cuốn hút.  

Đôi mắt đen như hồ thu tĩnh lặng đang tập trung nhìn về phía trước.  

Từng bước chân vững chãi khiến lòng tôi trào dâng cảm giác ỷ lại.  

Hóa ra, trong lòng Lục Hành Xuyên vẫn có tôi.  

Sau khi đặt tôi nằm ổn thỏa trên giường, Lục Hành Xuyên gọi bác sĩ riêng tới.  

Còn anh thì ngồi bên cạnh, tay bật tắt màn hình điện thoại liên tục.  

Dường như đang rất sốt ruột.  

Cho đến khi nghe bác sĩ nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, Lục Hành Xuyên lập tức như trút được gánh nặng.  

Ánh mắt hướng về tôi:  

"Nam Nam, em nghỉ ngơi vài ngày nhé, ngày mai anh sẽ tới thăm em."

Dứt lời, bóng lưng vội vã của anh khiến tôi bất giác hỏi:  

"Anh... đã phải đi rồi sao?"

Lục Hành Xuyên đang thu xếp đồ đạc hối hả bỗng dừng bước.  

Hơi ngoảnh lại.  

Trong bóng đêm, tôi chỉ kịp nhìn thấy nửa khuôn mặt mờ ảo của anh.  

“Ừ, anh... còn chút việc phải xử lý." 

Nói xong, anh quay đi không chút do dự.  

Vịt Bay Lạc Bầy

Bóng hình anh cuối cùng cũng tan biến trong màn đêm.  

Trái tim tôi như vỡ ra một mảnh.  

Tôi biết mà.  

Anh đi tìm Bạch Chỉ rồi.  

Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...**   Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta.   Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi.   Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy.   Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn.   Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc:   “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên.   Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa.   Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào.   Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất.   Rồi từ từ ngồi xổm xuống.   Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu.   Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch:   "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi khẽ gọi tên anh, Lục Hành Xuyên hơi nhíu mày, lạnh lùng nói:  “Lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa."Giọng điệu vẫn đầy xa cách, nhưng với tôi lúc này lại ấm áp vô cùng.  Tôi mỉm cười, ánh mắt liếc về phía Bạch Chỉ đang đứng cách đó không xa.  Ánh mắt phẫn nộ của cô ta như muốn xuyên thủng người tôi ngay lập tức.  Sau một hồi lâu, cô ta đành cắn răng giậm chân gào lên:  “A Xuyên!"Bước chân Lục Hành Xuyên khựng lại.  Vầng trán nhăn sâu hơn trước.  "...A Xuyên..."Tôi trong lòng anh lại khẽ gọi.  Ánh mắt anh quay sang nhìn tôi đầy giằng xé, vừa mềm lòng lại vừa do dự.  Chỉ sau vài giây ngập ngừng, anh cuối cùng cũng bước những bước dài, nghiến răng nói:  "Anh sẽ bảo tài xế đưa em về."Câu nói ấy, là dành cho Bạch Chỉ phía sau.  Tôi lại ôm chặt cổ anh hơn, muốn áp sát vào người anh hơn chút nữa.  Khoảnh khắc này, dường như là lần tôi gần anh nhất.  Đường nét quai hàm sắc sảo của Lục Hành Xuyên trong tầm mắt tôi vô cùng cuốn hút.  Đôi mắt đen như hồ thu tĩnh lặng đang tập trung nhìn về phía trước.  Từng bước chân vững chãi khiến lòng tôi trào dâng cảm giác ỷ lại.  Hóa ra, trong lòng Lục Hành Xuyên vẫn có tôi.  Sau khi đặt tôi nằm ổn thỏa trên giường, Lục Hành Xuyên gọi bác sĩ riêng tới.  Còn anh thì ngồi bên cạnh, tay bật tắt màn hình điện thoại liên tục.  Dường như đang rất sốt ruột.  Cho đến khi nghe bác sĩ nói tôi không sao, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày, Lục Hành Xuyên lập tức như trút được gánh nặng.  Ánh mắt hướng về tôi:  "Nam Nam, em nghỉ ngơi vài ngày nhé, ngày mai anh sẽ tới thăm em."Dứt lời, bóng lưng vội vã của anh khiến tôi bất giác hỏi:  "Anh... đã phải đi rồi sao?"Lục Hành Xuyên đang thu xếp đồ đạc hối hả bỗng dừng bước.  Hơi ngoảnh lại.  Trong bóng đêm, tôi chỉ kịp nhìn thấy nửa khuôn mặt mờ ảo của anh.  “Ừ, anh... còn chút việc phải xử lý." Nói xong, anh quay đi không chút do dự.  Vịt Bay Lạc BầyBóng hình anh cuối cùng cũng tan biến trong màn đêm.  Trái tim tôi như vỡ ra một mảnh.  Tôi biết mà.  Anh đi tìm Bạch Chỉ rồi.  

Chương 9: Chương 9