Chương 1 **Sau cuộc nhậu...** Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta. Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi. Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy. Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn. Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc: “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên. Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa. Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào. Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất. Rồi từ từ ngồi xổm xuống. Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu. Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch: "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi…
Chương 10: Chương 10
Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...** Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta. Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi. Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy. Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn. Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc: “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên. Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa. Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào. Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất. Rồi từ từ ngồi xổm xuống. Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu. Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch: "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi chìm vào giấc ngủ mê man cho đến nửa đêm, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, là hình ảnh Lục Hành Xuyên và Bạch Chỉ quấn quýt lấy nhau. Lần này, anh còn say đắm hơn bất kỳ lần nào trước đó. Anh háo hức gọi tên "A Chỉ". Cô ta nhiệt tình đáp lại "A Xuyên". Cô ta cuối cùng cũng không còn là cái bóng thay thế nữa. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu bỗng trào ra. Ướt đẫm hơn nửa chiếc gối. Cho đến khi có ai đó khẽ vuốt tóc tôi, tôi mới từ từ mở mắt. Là... Lục Hành Xuyên. Tôi bật ngồi dậy rồi ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn ngào: "A Xuyên... anh đừng bỏ em một mình được không...?" Cơ thể anh khựng lại. Rồi từ từ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi. "Đồ ngốc, anh sẽ không bỏ em đâu." Tựa đầu lên vai anh, mùi thông đen quen thuộc thoang thoảng. Nhưng cùng với đó, là hương nước hoa nữ tính thoảng nhẹ. Nếu tôi không nhầm, đó chính là mùi hương trên người Bạch Chỉ ngày hôm qua. Tôi... đờ người. Khẽ đẩy anh ra, thứ đập vào mắt tôi lại là những vết hằn đỏ trên cổ anh. Như thể chủ nhân của chúng cố tình muốn tôi thấy, ngang nhiên và đầy khiêu khích. Tôi cắn chặt môi, giọng run run: “Anh... tối qua đã ở đâu?"Có lẽ không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên. Anh vuốt phẳng nếp nhăn trên vest vừa bị tôi ôm làm nhàu, gương mặt lạnh lùng trở lại: "A Chỉ nói cô ấy sợ, anh qua xem cô ấy thôi."Lục Hành Xuyên nói lời xin lỗi với vẻ mặt đầy áy náy, y hệt biểu cảm khi anh mười tuổi nhận lỗi với tôi. "Nam Nam, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em." Năm đó, vì bất cẩn của anh mà tôi bị ngã. Sự ăn năn trong lòng anh chân thật như lời hứa "là đàn ông phải có trách nhiệm". Cũng giống như lúc này, vì bỏ mặc tôi mà khiến tôi tổn thương. Rồi lại thốt ra một câu "xin lỗi". Vịt Bay Lạc BầyNhư mọi lần trước đây. Và tôi, vẫn chọn cách tha thứ như xưa. Cho đến ngày công ty anh chính thức lên sàn...
Tôi chìm vào giấc ngủ mê man cho đến nửa đêm, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, là hình ảnh Lục Hành Xuyên và Bạch Chỉ quấn quýt lấy nhau.
Lần này, anh còn say đắm hơn bất kỳ lần nào trước đó.
Anh háo hức gọi tên "A Chỉ".
Cô ta nhiệt tình đáp lại "A Xuyên".
Cô ta cuối cùng cũng không còn là cái bóng thay thế nữa.
Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu bỗng trào ra.
Ướt đẫm hơn nửa chiếc gối.
Cho đến khi có ai đó khẽ vuốt tóc tôi, tôi mới từ từ mở mắt.
Là... Lục Hành Xuyên.
Tôi bật ngồi dậy rồi ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn ngào:
"A Xuyên... anh đừng bỏ em một mình được không...?"
Cơ thể anh khựng lại.
Rồi từ từ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi.
"Đồ ngốc, anh sẽ không bỏ em đâu."
Tựa đầu lên vai anh, mùi thông đen quen thuộc thoang thoảng.
Nhưng cùng với đó, là hương nước hoa nữ tính thoảng nhẹ.
Nếu tôi không nhầm, đó chính là mùi hương trên người Bạch Chỉ ngày hôm qua.
Tôi... đờ người.
Khẽ đẩy anh ra, thứ đập vào mắt tôi lại là những vết hằn đỏ trên cổ anh.
Như thể chủ nhân của chúng cố tình muốn tôi thấy, ngang nhiên và đầy khiêu khích.
Tôi cắn chặt môi, giọng run run:
“Anh... tối qua đã ở đâu?"
Có lẽ không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên.
Anh vuốt phẳng nếp nhăn trên vest vừa bị tôi ôm làm nhàu,
gương mặt lạnh lùng trở lại:
"A Chỉ nói cô ấy sợ, anh qua xem cô ấy thôi."
Lục Hành Xuyên nói lời xin lỗi với vẻ mặt đầy áy náy, y hệt biểu cảm khi anh mười tuổi nhận lỗi với tôi.
"Nam Nam, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em."
Năm đó, vì bất cẩn của anh mà tôi bị ngã.
Sự ăn năn trong lòng anh chân thật như lời hứa "là đàn ông phải có trách nhiệm".
Cũng giống như lúc này, vì bỏ mặc tôi mà khiến tôi tổn thương.
Rồi lại thốt ra một câu "xin lỗi".
Vịt Bay Lạc Bầy
Như mọi lần trước đây.
Và tôi, vẫn chọn cách tha thứ như xưa.
Cho đến ngày công ty anh chính thức lên sàn...
Em Là Người Đã Cùng Trải Qua Tất CảTác giả: Giang Nguyệt ThiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcChương 1 **Sau cuộc nhậu...** Trợ lý của Lục Hành Xuyên gọi điện bảo tôi đến đón anh ta. Dù đã tắm rửa xong và chuẩn bị lên giường ngủ, tôi vẫn đi. Khi tôi đến nơi, Lục Hành Xuyên say khướt đang ngồi bệt trên vỉa hè, dáng vẻ tiều tụy. Miệng anh ta lẩm bẩm điều gì đó, và có lẽ vì say nên giọng nói càng rõ hơn. Tôi từ từ tiến lại gần, nghe thấy hai chữ mà suốt bao năm nay tôi đã quá đỗi quen thuộc: “Bạch Chỉ.” Cô ấy là bạch nguyệt quang của Lục Hành Xuyên. Ba năm bên anh, mỗi lần say, anh đều nhắc đi nhắc lại cái tên này, như thể nó đã khắc sâu vào trí não anh, không cách nào xóa nhòa. Tôi kéo chặt chiếc áo khoác mặc vội, tránh gió lạnh luồn vào. Sau đó, bước từng bước chậm rãi về phía anh, đôi giày đế bằng êm ái trên mặt đất. Rồi từ từ ngồi xổm xuống. Lục Hành Xuyên lúc say trông như một đứa trẻ: Mái tóc thường được chải gọn giờ đã xõa xuống, đôi gò má ửng hồng vì men rượu. Nhìn thấy tôi, anh mỉm cười ngốc nghếch: "A Chỉ, em đến rồi." Anh đưa tay ra ôm lấy tôi… Tôi chìm vào giấc ngủ mê man cho đến nửa đêm, rồi mơ một giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ, là hình ảnh Lục Hành Xuyên và Bạch Chỉ quấn quýt lấy nhau. Lần này, anh còn say đắm hơn bất kỳ lần nào trước đó. Anh háo hức gọi tên "A Chỉ". Cô ta nhiệt tình đáp lại "A Xuyên". Cô ta cuối cùng cũng không còn là cái bóng thay thế nữa. Những giọt nước mắt kìm nén bấy lâu bỗng trào ra. Ướt đẫm hơn nửa chiếc gối. Cho đến khi có ai đó khẽ vuốt tóc tôi, tôi mới từ từ mở mắt. Là... Lục Hành Xuyên. Tôi bật ngồi dậy rồi ôm chầm lấy anh, giọng nghẹn ngào: "A Xuyên... anh đừng bỏ em một mình được không...?" Cơ thể anh khựng lại. Rồi từ từ đưa tay vỗ nhẹ lên lưng tôi. "Đồ ngốc, anh sẽ không bỏ em đâu." Tựa đầu lên vai anh, mùi thông đen quen thuộc thoang thoảng. Nhưng cùng với đó, là hương nước hoa nữ tính thoảng nhẹ. Nếu tôi không nhầm, đó chính là mùi hương trên người Bạch Chỉ ngày hôm qua. Tôi... đờ người. Khẽ đẩy anh ra, thứ đập vào mắt tôi lại là những vết hằn đỏ trên cổ anh. Như thể chủ nhân của chúng cố tình muốn tôi thấy, ngang nhiên và đầy khiêu khích. Tôi cắn chặt môi, giọng run run: “Anh... tối qua đã ở đâu?"Có lẽ không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy, ánh mắt anh thoáng chút ngạc nhiên. Anh vuốt phẳng nếp nhăn trên vest vừa bị tôi ôm làm nhàu, gương mặt lạnh lùng trở lại: "A Chỉ nói cô ấy sợ, anh qua xem cô ấy thôi."Lục Hành Xuyên nói lời xin lỗi với vẻ mặt đầy áy náy, y hệt biểu cảm khi anh mười tuổi nhận lỗi với tôi. "Nam Nam, xin lỗi, là anh không bảo vệ được em." Năm đó, vì bất cẩn của anh mà tôi bị ngã. Sự ăn năn trong lòng anh chân thật như lời hứa "là đàn ông phải có trách nhiệm". Cũng giống như lúc này, vì bỏ mặc tôi mà khiến tôi tổn thương. Rồi lại thốt ra một câu "xin lỗi". Vịt Bay Lạc BầyNhư mọi lần trước đây. Và tôi, vẫn chọn cách tha thứ như xưa. Cho đến ngày công ty anh chính thức lên sàn...