Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”…
Chương 9: Chương 9
Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Bí cảnh Tiềm Uyên cứ năm năm mở ra một lần.Lần này, nó xuất hiện tại trấn Nguyên Khê, thu hút vô số tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống kéo đến.Vốn dĩ chỉ là một tiểu trấn vô danh, nay vì dòng người đổ về mà vật giá tăng vọt. Mà ta… Quên mang tiền.Bây giờ đến một cái bánh bao cũng mua không nổi, chỉ có thể ngồi bên đường, mắt dán chặt vào hàng quán, điên cuồng nuốt nước miếng.Thật ra, nguyên chủ trước kia rất có tiền.Thế nhưng…Từ pháp khí, linh đan, đến linh thạch, phù lục, cái gì nàng cũng ném hết cho Lâm Kinh Phong.Còn ta bây giờ, không một xu dính túi.Bí cảnh mở ra suốt ba tháng, đừng nói pháp bảo hộ thân, ngay cả thức ăn ta cũng chẳng có.Ta vẫn chưa tẩy tủy đoạn thực, chẳng lẽ phải c.h.ế.t đói?Ngay lúc đó, ta bỗng nghe thấy một giọng nữ thỏ thẻ vọng ra từ trà lâu lầu hai. “Kinh Phong ca ca, sao đến giờ huynh vẫn chưa đi rút kiếm vậy?” “Chẳng lẽ huynh còn lưu luyến con tiện nhân Thẩm Lê Viên kia?”Ta lập tức dựng thẳng lỗ tai.Giọng nam ôn hòa đáp: “Làm gì có chuyện đó.” “Chỉ là sư phụ lo ta bị nham thạch làm bỏng, nói rằng trong bí cảnh này có Hàn Phách Đan, giúp ta kháng lại nham thạch trong một khắc.” “Chờ lấy được đan dược, ta sẽ lập tức rút thần kiếm.”Cô gái cười khanh khách:“Không hổ là Kinh Phong ca ca, luôn chu toàn như vậy!” “Vậy muội đi bí cảnh cùng huynh nhé!”Lâm Kinh Phong khẽ nhíu mày:“Muội mới Trúc Cơ, bí cảnh này quá nguy hiểm, đừng đi thì hơn.”Cô gái lập tức phụng phịu:Vịt Bay Lạc Bầy“Huynh vừa cho muội nhiều phù lục và đan dược như vậy, muội đâu có sợ!”“Huống hồ, muội còn có cái này!”Nói xong, nàng vươn cánh tay trắng nõn, giơ lên một cái túi trữ vật cùng một sợi tử hồn liên lấp lánh trong suốt. “Nếu có gặp nguy hiểm, triệu hồi huynh đến cứu là được mà!”Nàng đắc ý lắc lư trước mặt Lâm Kinh Phong.Hắn thoáng trầm mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội cúi đầu uống trà.Ngay khoảnh khắc hắn vừa cúi xuống “Vút”Một luồng gió mạnh lướt qua.Còn chưa kịp ngẩng đầu, cô gái bên cạnh bỗng hét toáng lên! “Aaaa!” “Túi trữ vật của ta!” “Tử hồn liên của ta!” “Có kẻ trộm! Mau bắt kẻ trộm!”
Bí cảnh Tiềm Uyên cứ năm năm mở ra một lần.
Lần này, nó xuất hiện tại trấn Nguyên Khê, thu hút vô số tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống kéo đến.
Vốn dĩ chỉ là một tiểu trấn vô danh, nay vì dòng người đổ về mà vật giá tăng vọt.
Mà ta…
Quên mang tiền.
Bây giờ đến một cái bánh bao cũng mua không nổi, chỉ có thể ngồi bên đường, mắt dán chặt vào hàng quán, điên cuồng nuốt nước miếng.
Thật ra, nguyên chủ trước kia rất có tiền.
Thế nhưng…
Từ pháp khí, linh đan, đến linh thạch, phù lục, cái gì nàng cũng ném hết cho Lâm Kinh Phong.
Còn ta bây giờ, không một xu dính túi.
Bí cảnh mở ra suốt ba tháng, đừng nói pháp bảo hộ thân, ngay cả thức ăn ta cũng chẳng có.
Ta vẫn chưa tẩy tủy đoạn thực, chẳng lẽ phải c.h.ế.t đói?
Ngay lúc đó, ta bỗng nghe thấy một giọng nữ thỏ thẻ vọng ra từ trà lâu lầu hai.
“Kinh Phong ca ca, sao đến giờ huynh vẫn chưa đi rút kiếm vậy?”
“Chẳng lẽ huynh còn lưu luyến con tiện nhân Thẩm Lê Viên kia?”
Ta lập tức dựng thẳng lỗ tai.
Giọng nam ôn hòa đáp:
“Làm gì có chuyện đó.”
“Chỉ là sư phụ lo ta bị nham thạch làm bỏng, nói rằng trong bí cảnh này có Hàn Phách Đan, giúp ta kháng lại nham thạch trong một khắc.”
“Chờ lấy được đan dược, ta sẽ lập tức rút thần kiếm.”
Cô gái cười khanh khách:
“Không hổ là Kinh Phong ca ca, luôn chu toàn như vậy!”
“Vậy muội đi bí cảnh cùng huynh nhé!”
Lâm Kinh Phong khẽ nhíu mày:
“Muội mới Trúc Cơ, bí cảnh này quá nguy hiểm, đừng đi thì hơn.”
Cô gái lập tức phụng phịu:
Vịt Bay Lạc Bầy
“Huynh vừa cho muội nhiều phù lục và đan dược như vậy, muội đâu có sợ!”
“Huống hồ, muội còn có cái này!”
Nói xong, nàng vươn cánh tay trắng nõn, giơ lên một cái túi trữ vật cùng một sợi tử hồn liên lấp lánh trong suốt.
“Nếu có gặp nguy hiểm, triệu hồi huynh đến cứu là được mà!”
Nàng đắc ý lắc lư trước mặt Lâm Kinh Phong.
Hắn thoáng trầm mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội cúi đầu uống trà.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa cúi xuống
“Vút”
Một luồng gió mạnh lướt qua.
Còn chưa kịp ngẩng đầu, cô gái bên cạnh bỗng hét toáng lên!
“Aaaa!”
“Túi trữ vật của ta!”
“Tử hồn liên của ta!”
“Có kẻ trộm! Mau bắt kẻ trộm!”
Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Bí cảnh Tiềm Uyên cứ năm năm mở ra một lần.Lần này, nó xuất hiện tại trấn Nguyên Khê, thu hút vô số tu sĩ Kim Đan kỳ trở xuống kéo đến.Vốn dĩ chỉ là một tiểu trấn vô danh, nay vì dòng người đổ về mà vật giá tăng vọt. Mà ta… Quên mang tiền.Bây giờ đến một cái bánh bao cũng mua không nổi, chỉ có thể ngồi bên đường, mắt dán chặt vào hàng quán, điên cuồng nuốt nước miếng.Thật ra, nguyên chủ trước kia rất có tiền.Thế nhưng…Từ pháp khí, linh đan, đến linh thạch, phù lục, cái gì nàng cũng ném hết cho Lâm Kinh Phong.Còn ta bây giờ, không một xu dính túi.Bí cảnh mở ra suốt ba tháng, đừng nói pháp bảo hộ thân, ngay cả thức ăn ta cũng chẳng có.Ta vẫn chưa tẩy tủy đoạn thực, chẳng lẽ phải c.h.ế.t đói?Ngay lúc đó, ta bỗng nghe thấy một giọng nữ thỏ thẻ vọng ra từ trà lâu lầu hai. “Kinh Phong ca ca, sao đến giờ huynh vẫn chưa đi rút kiếm vậy?” “Chẳng lẽ huynh còn lưu luyến con tiện nhân Thẩm Lê Viên kia?”Ta lập tức dựng thẳng lỗ tai.Giọng nam ôn hòa đáp: “Làm gì có chuyện đó.” “Chỉ là sư phụ lo ta bị nham thạch làm bỏng, nói rằng trong bí cảnh này có Hàn Phách Đan, giúp ta kháng lại nham thạch trong một khắc.” “Chờ lấy được đan dược, ta sẽ lập tức rút thần kiếm.”Cô gái cười khanh khách:“Không hổ là Kinh Phong ca ca, luôn chu toàn như vậy!” “Vậy muội đi bí cảnh cùng huynh nhé!”Lâm Kinh Phong khẽ nhíu mày:“Muội mới Trúc Cơ, bí cảnh này quá nguy hiểm, đừng đi thì hơn.”Cô gái lập tức phụng phịu:Vịt Bay Lạc Bầy“Huynh vừa cho muội nhiều phù lục và đan dược như vậy, muội đâu có sợ!”“Huống hồ, muội còn có cái này!”Nói xong, nàng vươn cánh tay trắng nõn, giơ lên một cái túi trữ vật cùng một sợi tử hồn liên lấp lánh trong suốt. “Nếu có gặp nguy hiểm, triệu hồi huynh đến cứu là được mà!”Nàng đắc ý lắc lư trước mặt Lâm Kinh Phong.Hắn thoáng trầm mắt, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vội cúi đầu uống trà.Ngay khoảnh khắc hắn vừa cúi xuống “Vút”Một luồng gió mạnh lướt qua.Còn chưa kịp ngẩng đầu, cô gái bên cạnh bỗng hét toáng lên! “Aaaa!” “Túi trữ vật của ta!” “Tử hồn liên của ta!” “Có kẻ trộm! Mau bắt kẻ trộm!”