Vừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”…

Chương 25: Chương 25

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Trường thi chật kín người. Khi tất cả chứng kiến hành động của ta, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.Lão già từng đánh ta rơi khỏi tế kiếm đài lập tức muốn bay vào cứu Lâm Kinh Phong, nhưng lại bị một vị trưởng lão cấp bậc còn cao hơn chặn lại.“Thời gian tối thiểu một nén hương còn chưa đến, kết giới trong sân không thể phá loạn, bằng không sẽ làm liên lụy đến các đệ tử xung quanh.”“Nhưng nếu không cứu Lâm Kinh Phong, hắn sẽ bị con ác nữ kia đ.â.m c.h.ế.t mất!”“Quy tắc đại hội tiên thí đã nói rõ — sinh tử không luận. Dù hắn có chết, thì đã sao?”“…”Lão ta mặt mày xám xịt, chỉ còn biết âm thầm cầu khấn cho Lâm Kinh Phong không c.h.ế.t dễ như vậy, ít nhất cũng cầm cự được đến một nén hương. Nhưng ngay giây tiếp theo, lão liền trợn mắt muốn nứt cả con ngươi.Ta rút Đồ Nhiễm Kiếm, lại đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c phải của Lâm Kinh Phong.Vịt Bay Lạc BầyHệ thống nói, Lâm Kinh Phong có hào quang nam chính, một kiếm có thể không c.h.ế.t được… Vậy thì mười kiếm? Một trăm kiếm thì sao?Cả đấu trường c.h.ế.t lặng như tờ. Tất cả đều há hốc mồm, không tin nổi nhìn ta cứ lặp đi lặp lại động tác rút kiếm, đ.â.m vào, rồi lại rút ra, lại đ.â.m tiếp. Kẻ yếu bóng vía đã bắt đầu nôn mửa.Ban đầu, Lâm Kinh Phong còn muốn vùng vẫy, phản kháng, chạy trốn. Nhưng sau đó, toàn thân hắn đầy những lỗ máu, huyết dịch tuôn trào, đã không còn sức mà giãy dụa nữa.Ta nhìn hắn c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.Thuận tay lau đi mồ hôi trên trán, ta hỏi hệ thống:“Lần này chắc là c.h.ế.t thật rồi chứ? Hào quang nam chính cũng đâu thể giúp một người bị băm thành thịt vụn sống lại được, nhỉ?”Hệ thống: “…”Nó còn chưa kịp đáp.Bầu trời bỗng chốc biến sắc. Vốn là nắng ráo quang đãng, nay đột ngột sấm sét vang trời.“Sao thế này? Không phải tinh tượng sư nói hôm nay trời đẹp sao?”“Không rõ nữa… Chẳng lẽ có ai đó sắp hóa thần, dẫn đến thiên kiếp?”Ai nấy đều bối rối.Chỉ có hệ thống là giọng nặng nề:“Chủ nhân… ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t nam chính của thế giới này. Hệ thống chủ thần giáng xuống thần phạt—ngươi lần này, e rằng khó thoát khỏi cái c.h.ế.t rồi.”

Trường thi chật kín người. Khi tất cả chứng kiến hành động của ta, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.

Lão già từng đánh ta rơi khỏi tế kiếm đài lập tức muốn bay vào cứu Lâm Kinh Phong, nhưng lại bị một vị trưởng lão cấp bậc còn cao hơn chặn lại.

“Thời gian tối thiểu một nén hương còn chưa đến, kết giới trong sân không thể phá loạn, bằng không sẽ làm liên lụy đến các đệ tử xung quanh.”

“Nhưng nếu không cứu Lâm Kinh Phong, hắn sẽ bị con ác nữ kia đ.â.m c.h.ế.t mất!”

“Quy tắc đại hội tiên thí đã nói rõ — sinh tử không luận. Dù hắn có chết, thì đã sao?”

“…”

Lão ta mặt mày xám xịt, chỉ còn biết âm thầm cầu khấn cho Lâm Kinh Phong không c.h.ế.t dễ như vậy, ít nhất cũng cầm cự được đến một nén hương. 

Nhưng ngay giây tiếp theo, lão liền trợn mắt muốn nứt cả con ngươi.

Ta rút Đồ Nhiễm Kiếm, lại đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c phải của Lâm Kinh Phong.

Vịt Bay Lạc Bầy

Hệ thống nói, Lâm Kinh Phong có hào quang nam chính, một kiếm có thể không c.h.ế.t được… Vậy thì mười kiếm? Một trăm kiếm thì sao?

Cả đấu trường c.h.ế.t lặng như tờ. 

Tất cả đều há hốc mồm, không tin nổi nhìn ta cứ lặp đi lặp lại động tác rút kiếm, đ.â.m vào, rồi lại rút ra, lại đ.â.m tiếp. 

Kẻ yếu bóng vía đã bắt đầu nôn mửa.

Ban đầu, Lâm Kinh Phong còn muốn vùng vẫy, phản kháng, chạy trốn. 

Nhưng sau đó, toàn thân hắn đầy những lỗ máu, huyết dịch tuôn trào, đã không còn sức mà giãy dụa nữa.

Ta nhìn hắn c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.

Thuận tay lau đi mồ hôi trên trán, ta hỏi hệ thống:

“Lần này chắc là c.h.ế.t thật rồi chứ? Hào quang nam chính cũng đâu thể giúp một người bị băm thành thịt vụn sống lại được, nhỉ?”

Hệ thống: “…”

Nó còn chưa kịp đáp.

Bầu trời bỗng chốc biến sắc. Vốn là nắng ráo quang đãng, nay đột ngột sấm sét vang trời.

“Sao thế này? Không phải tinh tượng sư nói hôm nay trời đẹp sao?”

“Không rõ nữa… Chẳng lẽ có ai đó sắp hóa thần, dẫn đến thiên kiếp?”

Ai nấy đều bối rối.

Chỉ có hệ thống là giọng nặng nề:

“Chủ nhân… ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t nam chính của thế giới này. Hệ thống chủ thần giáng xuống thần phạt—ngươi lần này, e rằng khó thoát khỏi cái c.h.ế.t rồi.”

Hãy Toả Sáng, Đừng Chỉ Được Chiếu RọiTác giả: Xuân Nhật Ức NhạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngVừa mở mắt ra, ta liền nhìn thấy dung nham cuồn cuộn khắp nơi. Hơi nóng hừng hực phả vào mặt, như thể muốn thiêu cháy da thịt ta. Phía sau, vô số tu sĩ khoác bạch bào vây kín xung quanh. Dẫn đầu là một thanh niên khoanh tay đứng thẳng, khuôn mặt đầy vẻ bi thương: “A Uyên, sao nàng phải làm đến mức này vì ta?” Bên cạnh hắn, một thiếu nữ vận váy hồng bĩu môi khinh thường: “Kinh Phong, với tu vi của nàng ta, căn bản không xứng với huynh. Được dùng làm vật tế để nhuốm m.á.u kiếm của huynh, cũng xem như là phúc phận rồi.” Những tu sĩ còn lại cũng đồng loạt hùa theo: “Đúng vậy, đường đường là nữ nhi của Nhị trưởng lão, lại chẳng chịu tu luyện, nay đã mười tám tuổi mà còn chưa Trúc Cơ, c.h.ế.t quách đi cho rồi!” “Thẩm Lê Uyên, mau nhảy xuống đi, còn chần chừ gì nữa!” Ánh mắt bọn họ sắc như dao, hệt như hổ rình mồi, chỉ chực ta lập tức nhảy xuống. Cảnh tượng trước mắt khiến ta sợ đến suýt tè ra quần. Ta vội vàng gọi hệ thống trong đầu, hoảng loạn hỏi: “Mới xuyên qua đã phải c.h.ế.t rồi sao?”… Trường thi chật kín người. Khi tất cả chứng kiến hành động của ta, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi.Lão già từng đánh ta rơi khỏi tế kiếm đài lập tức muốn bay vào cứu Lâm Kinh Phong, nhưng lại bị một vị trưởng lão cấp bậc còn cao hơn chặn lại.“Thời gian tối thiểu một nén hương còn chưa đến, kết giới trong sân không thể phá loạn, bằng không sẽ làm liên lụy đến các đệ tử xung quanh.”“Nhưng nếu không cứu Lâm Kinh Phong, hắn sẽ bị con ác nữ kia đ.â.m c.h.ế.t mất!”“Quy tắc đại hội tiên thí đã nói rõ — sinh tử không luận. Dù hắn có chết, thì đã sao?”“…”Lão ta mặt mày xám xịt, chỉ còn biết âm thầm cầu khấn cho Lâm Kinh Phong không c.h.ế.t dễ như vậy, ít nhất cũng cầm cự được đến một nén hương. Nhưng ngay giây tiếp theo, lão liền trợn mắt muốn nứt cả con ngươi.Ta rút Đồ Nhiễm Kiếm, lại đ.â.m một nhát vào n.g.ự.c phải của Lâm Kinh Phong.Vịt Bay Lạc BầyHệ thống nói, Lâm Kinh Phong có hào quang nam chính, một kiếm có thể không c.h.ế.t được… Vậy thì mười kiếm? Một trăm kiếm thì sao?Cả đấu trường c.h.ế.t lặng như tờ. Tất cả đều há hốc mồm, không tin nổi nhìn ta cứ lặp đi lặp lại động tác rút kiếm, đ.â.m vào, rồi lại rút ra, lại đ.â.m tiếp. Kẻ yếu bóng vía đã bắt đầu nôn mửa.Ban đầu, Lâm Kinh Phong còn muốn vùng vẫy, phản kháng, chạy trốn. Nhưng sau đó, toàn thân hắn đầy những lỗ máu, huyết dịch tuôn trào, đã không còn sức mà giãy dụa nữa.Ta nhìn hắn c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.Thuận tay lau đi mồ hôi trên trán, ta hỏi hệ thống:“Lần này chắc là c.h.ế.t thật rồi chứ? Hào quang nam chính cũng đâu thể giúp một người bị băm thành thịt vụn sống lại được, nhỉ?”Hệ thống: “…”Nó còn chưa kịp đáp.Bầu trời bỗng chốc biến sắc. Vốn là nắng ráo quang đãng, nay đột ngột sấm sét vang trời.“Sao thế này? Không phải tinh tượng sư nói hôm nay trời đẹp sao?”“Không rõ nữa… Chẳng lẽ có ai đó sắp hóa thần, dẫn đến thiên kiếp?”Ai nấy đều bối rối.Chỉ có hệ thống là giọng nặng nề:“Chủ nhân… ngươi đã g.i.ế.c c.h.ế.t nam chính của thế giới này. Hệ thống chủ thần giáng xuống thần phạt—ngươi lần này, e rằng khó thoát khỏi cái c.h.ế.t rồi.”

Chương 25: Chương 25