Tác giả:

Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn…

Chương 21: Chương 21

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Giang Nguyệt Li tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của ta, đột nhiên cười lớn: "Tạ Ninh, hahaha, ngươi muốn công thức, ngươi muốn công thức cứu tình lang của ngươi, nhưng ta sẽ không đưa cho ngươi, chỉ cần ta không đưa cho ngươi…Không đưa cho ngươi, ngươi sẽ thua!" Ta nhìn Giang Nguyệt Li đang điên điên khùng khùng, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lúc ta đang suy nghĩ, từ xa truyền đến tiếng đất lở ầm ầm, bà lão đang đút cháo cho Giang Nguyệt Li đột nhiên ngã xuống, bà đứng dậy, quỳ bên người Giang Nguyệt Li không ngừng cầu xin: "Tiểu thư, người đưa công thức cho Tạ tiểu thư đi. Tại sao tiểu thư vẫn bảo vệ Tấn Vương trong khi hắn đã đối xử với tiểu thư như vậy?" Nghe thấy tên Đường Tiêu, Giang Nguyệt Li càng thêm điên khùng lên: “Ch-ếc hết đi! Các người đềulà cặn bã phong kiến phải ch-ếc hết! Ta mới là chúa cứu thế của thời đại này!” Ta chưa kịp phản ứng lời nói của ả ta thì một thị vệ lên tiếng: “Tiểu thư, phía trước có một nhóm đông người đang xuôi dọc theo bờ sông. Hình như họ là quân phản loạn!” "Phản quân?!" Ta sửng sốt một chút: "Thành Vĩnh Dương còn chưa bị chiếm, bọn hắn làm sao có thể tấn công Giang Lăng phía sau thành Vĩnh Dương, trừ phi...Khúc Giang!" Trong lúc tức giận, ta hất tay bà lão đang quỳ bên Giang Nguyệt Li ra: “Ta luôn cho rằng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc, không ngờ ngươi lại ác độc, ngươi đã cho nổ đập Khúc Giang, đưa quân phản loạn về phía nam. Ngươi không thể làm vậy! Họ đều là mạng người! Chẳng phải những người ở thời đại của ngươi đặc biệt quan t@m đến giá trị của mạng sống con người sao? Cái này là cứu thế mà ngươi nói đến sao?” Ta mắng đến khàn cả giọng. “Cái gì là thời đại của chúng ta…?” Trong mắt Giang Nguyệt Li lộ rõ vẻ kinh hãi. Ả ta thấy ta đã nhìn thấu bí mật của mình, nhất thời không biết biện hộ như thế nào. “Không phải là tiểu thư, không phải tiểu thư cho nổ, tiểu thư đã ngăn cản...” Bà lão khóc lóc bảo vệ Giang Nguyệt Li. “...Tấn vương điện hạ cảm thấy tiểu thư vô dụng nên giao cho Tấn vương phi tùy ý xử lý rồi ném vào sông Khúc Giang.” Thì ra là bị Đường Tiêu vứt bỏ. Nhưng không ngờ Đường Tiêu lại tàn nhẫn như vậy, xem ra quyền lực có thể dễ dàng lay động lòng người. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta cũng không kịp nghĩ thêm về câu chuyện này cũng như hành vi lòng dạ sói của hai người bọn họ. Ta chỉ nóng lòng muốn người đưa nạn dân vào thành, nếu muộn hơn thì không những họ sẽ ch-ếc vì lũ lụt mà còn ch-ếc bởi gươm giáo của quân nổi dậy.

Giang Nguyệt Li tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của ta, đột nhiên cười lớn:

 

"Tạ Ninh, hahaha, ngươi muốn công thức, ngươi muốn công thức cứu tình lang của ngươi, nhưng ta sẽ không đưa cho ngươi, chỉ cần ta không đưa cho ngươi…Không đưa cho ngươi, ngươi sẽ thua!"

 

Ta nhìn Giang Nguyệt Li đang điên điên khùng khùng, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lúc ta đang suy nghĩ, từ xa truyền đến tiếng đất lở ầm ầm, bà lão đang đút cháo cho Giang Nguyệt Li đột nhiên ngã xuống, bà đứng dậy, quỳ bên người Giang Nguyệt Li không ngừng cầu xin:

 

"Tiểu thư, người đưa công thức cho Tạ tiểu thư đi. Tại sao tiểu thư vẫn bảo vệ Tấn Vương trong khi hắn đã đối xử với tiểu thư như vậy?"

 

Nghe thấy tên Đường Tiêu, Giang Nguyệt Li càng thêm điên khùng lên:

 

“Ch-ếc hết đi! Các người đềulà cặn bã phong kiến phải ch-ếc hết! Ta mới là chúa cứu thế của thời đại này!”

 

Ta chưa kịp phản ứng lời nói của ả ta thì một thị vệ lên tiếng:

 

“Tiểu thư, phía trước có một nhóm đông người đang xuôi dọc theo bờ sông. Hình như họ là quân phản loạn!”

 

"Phản quân?!"

 

Ta sửng sốt một chút:

 

"Thành Vĩnh Dương còn chưa bị chiếm, bọn hắn làm sao có thể tấn công Giang Lăng phía sau thành Vĩnh Dương, trừ phi...Khúc Giang!"

 

Trong lúc tức giận, ta hất tay bà lão đang quỳ bên Giang Nguyệt Li ra:

 

“Ta luôn cho rằng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc, không ngờ ngươi lại ác độc, ngươi đã cho nổ đập Khúc Giang, đưa quân phản loạn về phía nam. Ngươi không thể làm vậy! Họ đều là mạng người! Chẳng phải những người ở thời đại của ngươi đặc biệt quan t@m đến giá trị của mạng sống con người sao? Cái này là cứu thế mà ngươi nói đến sao?”

 

Ta mắng đến khàn cả giọng.

 

“Cái gì là thời đại của chúng ta…?”

 

Trong mắt Giang Nguyệt Li lộ rõ vẻ kinh hãi. Ả ta thấy ta đã nhìn thấu bí mật của mình, nhất thời không biết biện hộ như thế nào.

 

“Không phải là tiểu thư, không phải tiểu thư cho nổ, tiểu thư đã ngăn cản...”

 

Bà lão khóc lóc bảo vệ Giang Nguyệt Li.

 

“...Tấn vương điện hạ cảm thấy tiểu thư vô dụng nên giao cho Tấn vương phi tùy ý xử lý rồi ném vào sông Khúc Giang.”

 

Thì ra là bị Đường Tiêu vứt bỏ.

 

Nhưng không ngờ Đường Tiêu lại tàn nhẫn như vậy, xem ra quyền lực có thể dễ dàng lay động lòng người.

 

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta cũng không kịp nghĩ thêm về câu chuyện này cũng như hành vi lòng dạ sói của hai người bọn họ.

 

Ta chỉ nóng lòng muốn người đưa nạn dân vào thành, nếu muộn hơn thì không những họ sẽ ch-ếc vì lũ lụt mà còn ch-ếc bởi gươm giáo của quân nổi dậy.

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Giang Nguyệt Li tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của ta, đột nhiên cười lớn: "Tạ Ninh, hahaha, ngươi muốn công thức, ngươi muốn công thức cứu tình lang của ngươi, nhưng ta sẽ không đưa cho ngươi, chỉ cần ta không đưa cho ngươi…Không đưa cho ngươi, ngươi sẽ thua!" Ta nhìn Giang Nguyệt Li đang điên điên khùng khùng, cảm thấy có gì đó không ổn, ngay lúc ta đang suy nghĩ, từ xa truyền đến tiếng đất lở ầm ầm, bà lão đang đút cháo cho Giang Nguyệt Li đột nhiên ngã xuống, bà đứng dậy, quỳ bên người Giang Nguyệt Li không ngừng cầu xin: "Tiểu thư, người đưa công thức cho Tạ tiểu thư đi. Tại sao tiểu thư vẫn bảo vệ Tấn Vương trong khi hắn đã đối xử với tiểu thư như vậy?" Nghe thấy tên Đường Tiêu, Giang Nguyệt Li càng thêm điên khùng lên: “Ch-ếc hết đi! Các người đềulà cặn bã phong kiến phải ch-ếc hết! Ta mới là chúa cứu thế của thời đại này!” Ta chưa kịp phản ứng lời nói của ả ta thì một thị vệ lên tiếng: “Tiểu thư, phía trước có một nhóm đông người đang xuôi dọc theo bờ sông. Hình như họ là quân phản loạn!” "Phản quân?!" Ta sửng sốt một chút: "Thành Vĩnh Dương còn chưa bị chiếm, bọn hắn làm sao có thể tấn công Giang Lăng phía sau thành Vĩnh Dương, trừ phi...Khúc Giang!" Trong lúc tức giận, ta hất tay bà lão đang quỳ bên Giang Nguyệt Li ra: “Ta luôn cho rằng ngươi chỉ là kẻ ngu ngốc, không ngờ ngươi lại ác độc, ngươi đã cho nổ đập Khúc Giang, đưa quân phản loạn về phía nam. Ngươi không thể làm vậy! Họ đều là mạng người! Chẳng phải những người ở thời đại của ngươi đặc biệt quan t@m đến giá trị của mạng sống con người sao? Cái này là cứu thế mà ngươi nói đến sao?” Ta mắng đến khàn cả giọng. “Cái gì là thời đại của chúng ta…?” Trong mắt Giang Nguyệt Li lộ rõ vẻ kinh hãi. Ả ta thấy ta đã nhìn thấu bí mật của mình, nhất thời không biết biện hộ như thế nào. “Không phải là tiểu thư, không phải tiểu thư cho nổ, tiểu thư đã ngăn cản...” Bà lão khóc lóc bảo vệ Giang Nguyệt Li. “...Tấn vương điện hạ cảm thấy tiểu thư vô dụng nên giao cho Tấn vương phi tùy ý xử lý rồi ném vào sông Khúc Giang.” Thì ra là bị Đường Tiêu vứt bỏ. Nhưng không ngờ Đường Tiêu lại tàn nhẫn như vậy, xem ra quyền lực có thể dễ dàng lay động lòng người. Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta cũng không kịp nghĩ thêm về câu chuyện này cũng như hành vi lòng dạ sói của hai người bọn họ. Ta chỉ nóng lòng muốn người đưa nạn dân vào thành, nếu muộn hơn thì không những họ sẽ ch-ếc vì lũ lụt mà còn ch-ếc bởi gươm giáo của quân nổi dậy.

Chương 21: Chương 21