Tác giả:

Đã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn…

Chương 22: Chương 22

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Giang Lăng thái thú đúng lúc là con cháu Tạ gia ta, thấy ta đã đến, đi lên trước tới chắp tay nói: “Thần Tạ Tất An tham kiến tiểu thư.” Tình thế cấp bách, ta cũng không kịp chào hỏi, vội vàng nói: “Trước tiên hãy sắp xếp cho những nạn dân này vào thành đi. Ta có mang theo một ít lương thảo, chắc là đủ để chúng ta trụ được một thời gian. Ngoài ra, ngài có thể cử hai tiểu đội, một đội đến Vĩnh Thành để tìm chi viện. Một đội quân tiếp viện đến kinh thành. Ta đoán rằng bệ hạ và những người khác thậm chí còn không biết rằng quân nổi dậy đã cho nổ đập và đang tiến vào bằng đường thủy…" Vội vàng an bài, khi cổng thành vừa đóng, phản quân cũng vừa tới. Quân đồn trú của thành Giang Lăng chỉ có ba vạn, nhưng khi vượt sông lần này, quân của Đường Tiêu có tới năm vạn, ba vạn binh sĩ đối mặt với năm vạn binh lính tinh nhuệ được trang bị thuốc súng, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì không thể nào thắng được. Về phần viện binh, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ít nhất phải năm ngày nữa viện binh từ Vĩnh Dương mới tới... Để tồn tại cần có thuốc s.ú.n.g của Giang Nguyệt Li. Nhưng cô ta có một mối hận thù không thể giải thích được đối với ta và không chịu mở miệng. Màn đêm buông xuống, phản quân liền bắt đầu công thành, chiến hỏa liên miên, mưa tên đạn lạc. Sáng hôm sau, Đường Tiêu nhờ người đưa thư mời ta đến cửa thành một lát. Ta đạp lên vũng m-á-u để bước lên tường thành. Trên thành lâu xác người chưa kịp dọn. Dưới thành lâu xác ch-ếc la liệt, Đường Tiêu đi đến cùng thiên binh vạn mã. Thấy ta ra tới, hắn ghìm cương ngựa, hô: “A Ninh, đã lâu không gặp!” Ta hơi chống đỡ tường thành, đáp: “Tấn Vương điện hạ thật thủ đoạn. Bá tánh Khúc Giang cũng là con dân của ngươi, ngươi cũng thật tàn nhẫn.” Câu nói của ta không làm Đường Tiêu tổn thương mà lại cười lớn: “Chiến tranh thì phải có hy sinh.” "A Ninh, nếu nàng mở cửa thành đón ta vào, ta sẽ không oanh tạc thành." “A Ninh, trước kia là ta không đúng, là ta không biết quý trọng nàng, chỉ cần nàng trở về, sau này nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu của ta.” Đường Tiêu tự hào, không ngừng nói những câu vô nghĩa, đứng trên thành, lần đầu tiên ta hiểu được thắng làm vua thua làm giặc có ý nghĩa như thế nào. Chỉ trong một đêm, ba vạn đại quân của Giang Lăng thành đã bị gi-ếc hoặc bị thương hơn một nửa, ta không nghĩ hôm nay mình có thể bảo vệ thành trì này. Cuối thu mát mẻ, chim nhạn bay về phía nam. Trong khi Đường Tiêu đang hét lên, một tiếng ngựa hí vang lên từ ngọn đồi bên ngoài thành. Từ trên thành về phía xa, đã thấy một vị tướng quân mặc chiến bào màu đen, cưỡi hắc mã tay cầm ngân thương.

Giang Lăng thái thú đúng lúc là con cháu Tạ gia ta, thấy ta đã đến, đi lên trước tới chắp tay nói:

 

“Thần Tạ Tất An tham kiến tiểu thư.”

 

Tình thế cấp bách, ta cũng không kịp chào hỏi, vội vàng nói:

 

“Trước tiên hãy sắp xếp cho những nạn dân này vào thành đi. Ta có mang theo một ít lương thảo, chắc là đủ để chúng ta trụ được một thời gian. Ngoài ra, ngài có thể cử hai tiểu đội, một đội đến Vĩnh Thành để tìm chi viện. Một đội quân tiếp viện đến kinh thành. Ta đoán rằng bệ hạ và những người khác thậm chí còn không biết rằng quân nổi dậy đã cho nổ đập và đang tiến vào bằng đường thủy…"

 

Vội vàng an bài, khi cổng thành vừa đóng, phản quân cũng vừa tới.

 

Quân đồn trú của thành Giang Lăng chỉ có ba vạn, nhưng khi vượt sông lần này, quân của Đường Tiêu có tới năm vạn, ba vạn binh sĩ đối mặt với năm vạn binh lính tinh nhuệ được trang bị thuốc súng, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì không thể nào thắng được. Về phần viện binh, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ít nhất phải năm ngày nữa viện binh từ Vĩnh Dương mới tới...

 

Để tồn tại cần có thuốc s.ú.n.g của Giang Nguyệt Li. Nhưng cô ta có một mối hận thù không thể giải thích được đối với ta và không chịu mở miệng.

 

Màn đêm buông xuống, phản quân liền bắt đầu công thành, chiến hỏa liên miên, mưa tên đạn lạc.

 

Sáng hôm sau, Đường Tiêu nhờ người đưa thư mời ta đến cửa thành một lát.

 

Ta đạp lên vũng m-á-u để bước lên tường thành. Trên thành lâu xác người chưa kịp dọn.

 

Dưới thành lâu xác ch-ếc la liệt, Đường Tiêu đi đến cùng thiên binh vạn mã.

 

Thấy ta ra tới, hắn ghìm cương ngựa, hô:

 

“A Ninh, đã lâu không gặp!”

 

Ta hơi chống đỡ tường thành, đáp:

 

“Tấn Vương điện hạ thật thủ đoạn. Bá tánh Khúc Giang cũng là con dân của ngươi, ngươi cũng thật tàn nhẫn.”

 

Câu nói của ta không làm Đường Tiêu tổn thương mà lại cười lớn:

 

“Chiến tranh thì phải có hy sinh.”

 

"A Ninh, nếu nàng mở cửa thành đón ta vào, ta sẽ không oanh tạc thành."

 

“A Ninh, trước kia là ta không đúng, là ta không biết quý trọng nàng, chỉ cần nàng trở về, sau này nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu của ta.”

 

Đường Tiêu tự hào, không ngừng nói những câu vô nghĩa, đứng trên thành, lần đầu tiên ta hiểu được thắng làm vua thua làm giặc có ý nghĩa như thế nào.

 

Chỉ trong một đêm, ba vạn đại quân của Giang Lăng thành đã bị gi-ếc hoặc bị thương hơn một nửa, ta không nghĩ hôm nay mình có thể bảo vệ thành trì này.

 

Cuối thu mát mẻ, chim nhạn bay về phía nam.

 

Trong khi Đường Tiêu đang hét lên, một tiếng ngựa hí vang lên từ ngọn đồi bên ngoài thành.

 

Từ trên thành về phía xa, đã thấy một vị tướng quân mặc chiến bào màu đen, cưỡi hắc mã tay cầm ngân thương.

Vị Hôn Phu Của Ta Thích Nữ Xuyên KhôngTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Xuyên KhôngĐã từ rất lâu về trước, trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc đã lưu truyền một bí mật.   Cứ một trăm năm một lần, sẽ có một nữ tử xuyên không xuất hiện ở Ly Quốc.   Nữ tử này có tài văn chương kiệt xuất, am hiểu về quá khứ và hiện tại, nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.   Mà hiện tại, vừa tròn một trăm năm kể từ khi nữ tử xuyên không cuối cùng xuất hiện.   Ta là Tạ Ninh, đích nữ của Tạ gia. Tạ gia của ta cũng là gia tộc đứng đầu trong ba đại gia tộc quyền quý nhất Ly Quốc này.   Khi ta vừa được sinh ra thì đã được định sẵn hôn ước, sau khi đến tuổi cập kê sẽ vào Đông Cung.   Lúc đó, thiên hạ mới định, nhưng Thái Tử vẫn còn chưa được định.   Tân đế dùng hôn ước này là để hứa hẹn với Tạ gia. Từ đây về sau, Tạ gia của ta sẽ quyết định vị hoàng đế tiếp theo của triều đại Ly Quốc.   Mẫu thân của ta mất khi ta còn nhỏ.   Sau khi mẫu thân qua đời không lâu, phụ thân ta liền nghênh đón một đích nữ của gia tộc khác vào phủ làm vợ kế.   Khi đó ta rất nhỏ, chỉ biết rằng mẫu thân không còn… Giang Lăng thái thú đúng lúc là con cháu Tạ gia ta, thấy ta đã đến, đi lên trước tới chắp tay nói: “Thần Tạ Tất An tham kiến tiểu thư.” Tình thế cấp bách, ta cũng không kịp chào hỏi, vội vàng nói: “Trước tiên hãy sắp xếp cho những nạn dân này vào thành đi. Ta có mang theo một ít lương thảo, chắc là đủ để chúng ta trụ được một thời gian. Ngoài ra, ngài có thể cử hai tiểu đội, một đội đến Vĩnh Thành để tìm chi viện. Một đội quân tiếp viện đến kinh thành. Ta đoán rằng bệ hạ và những người khác thậm chí còn không biết rằng quân nổi dậy đã cho nổ đập và đang tiến vào bằng đường thủy…" Vội vàng an bài, khi cổng thành vừa đóng, phản quân cũng vừa tới. Quân đồn trú của thành Giang Lăng chỉ có ba vạn, nhưng khi vượt sông lần này, quân của Đường Tiêu có tới năm vạn, ba vạn binh sĩ đối mặt với năm vạn binh lính tinh nhuệ được trang bị thuốc súng, chỉ cần nghĩ đến chuyện đó thì không thể nào thắng được. Về phần viện binh, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ít nhất phải năm ngày nữa viện binh từ Vĩnh Dương mới tới... Để tồn tại cần có thuốc s.ú.n.g của Giang Nguyệt Li. Nhưng cô ta có một mối hận thù không thể giải thích được đối với ta và không chịu mở miệng. Màn đêm buông xuống, phản quân liền bắt đầu công thành, chiến hỏa liên miên, mưa tên đạn lạc. Sáng hôm sau, Đường Tiêu nhờ người đưa thư mời ta đến cửa thành một lát. Ta đạp lên vũng m-á-u để bước lên tường thành. Trên thành lâu xác người chưa kịp dọn. Dưới thành lâu xác ch-ếc la liệt, Đường Tiêu đi đến cùng thiên binh vạn mã. Thấy ta ra tới, hắn ghìm cương ngựa, hô: “A Ninh, đã lâu không gặp!” Ta hơi chống đỡ tường thành, đáp: “Tấn Vương điện hạ thật thủ đoạn. Bá tánh Khúc Giang cũng là con dân của ngươi, ngươi cũng thật tàn nhẫn.” Câu nói của ta không làm Đường Tiêu tổn thương mà lại cười lớn: “Chiến tranh thì phải có hy sinh.” "A Ninh, nếu nàng mở cửa thành đón ta vào, ta sẽ không oanh tạc thành." “A Ninh, trước kia là ta không đúng, là ta không biết quý trọng nàng, chỉ cần nàng trở về, sau này nàng vẫn sẽ là Hoàng hậu của ta.” Đường Tiêu tự hào, không ngừng nói những câu vô nghĩa, đứng trên thành, lần đầu tiên ta hiểu được thắng làm vua thua làm giặc có ý nghĩa như thế nào. Chỉ trong một đêm, ba vạn đại quân của Giang Lăng thành đã bị gi-ếc hoặc bị thương hơn một nửa, ta không nghĩ hôm nay mình có thể bảo vệ thành trì này. Cuối thu mát mẻ, chim nhạn bay về phía nam. Trong khi Đường Tiêu đang hét lên, một tiếng ngựa hí vang lên từ ngọn đồi bên ngoài thành. Từ trên thành về phía xa, đã thấy một vị tướng quân mặc chiến bào màu đen, cưỡi hắc mã tay cầm ngân thương.

Chương 22: Chương 22