Còn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ… Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người c.h.ế.t đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực. *nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ. Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng. Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa. Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến…

Chương 22: Chương 22

Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại ĐạoTác giả: Dương Quan Đại ĐạoCòn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ… Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người c.h.ế.t đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực. *nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ. Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng. Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa. Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến… Mang theo bọc vải xám ra khỏi cổng chùa, đi theo nha hoàn kia lên xe ngựa, ta hỏi: “Vị cô nương này, không biết nhà nào được Thế tử đặc biệt nhờ vả, để bần ni làm pháp sự?”Nàng ta không đáp, chỉ nói: “Ngươi đi rồi sẽ biết.”Xe đi khoảng nửa canh giờ, đến một tiểu viện, vừa mở cổng viện, một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi, bên trong khói mù mịt toàn là hơi ẩm và mùi thuốc. Khoảnh sân kia trông có vẻ đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, giữa sân có một đống lửa, bên cạnh có một tấm ván gỗ, trên đó có một người nằm được che lại bằng vải thô, từ bàn chân chưa thối rữa nhìn lại, hóa ra là một nữ tử.Chỉ nghe nha hoàn dẫn ta đến đứng bên ngoài không vào, nói với ta: “Ngươi vào đi, ta không vào nữa. Chính là nàng ta, Thế tử nói các người cùng vào Vương phủ, đưa nàng ta đi một chuyến cuối cùng.”Lúc này trong phòng truyền đến tiếng xì xào, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn, mặc bộ quần áo cũ, đầu tóc không chải, từ trong phòng đi ra, nàng ta trước tiên đưa mắt nhìn xe ngựa đang dừng ngoài sân, rồi gọi: “Có phải là Dong cô cô tới không?”Nha hoàn đi cùng ta bên ngoài đáp: “Phải. Ngươi đừng chậm trễ lâu, ta và Tĩnh tâm sư phụ một lát nữa còn phải về Vương phủ.”Nha hoàn mặc áo cũ quay đầu nhìn ta, vừa nhìn đã ngẩn người, bước tới nói: “... An Tĩnh? — Ngươi có phải là An Tĩnh không?”“Bần ni pháp danh Tĩnh Tâm.”“Ta là nha hoàn của Hồng di nương, ngươi có còn nhớ ta không?”Ta gật đầu... chỉ là trong ký ức của ta, mơ hồ nhớ tới tiểu cô nương hoang mang rối loạn gõ cửa phòng tiểu thư cách đây bốn năm, lúc đó vẻ mặt nàng ta còn trẻ con, sao giờ lại tiều tụy như vậy?Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đi đến bên xác nữ nhân được che bằng vải thô, khóc nói: “Hồng di nương, Thế tử thật sự là người có tình có nghĩa, hắn đã hai năm không đến viện chúng ta, ta còn tưởng người không có phúc phận, chuẩn bị đưa người đi bãi tha ma ở phía tây thành, không ngờ Thế tử vẫn nhớ tình xưa, giờ còn tìm cho người một ni cô để vãng sinh.”Tôi có chút không nỡ lật tấm vải thô che phủ cơ thể nàng ta lên, trong lòng đau xót, ta nửa ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vị trí khuôn mặt của Hồng Nhạn, sờ lên trán, ta thở dài một hơi.“Kể từ người chuyển ra khỏi Vương phủ thành ngoại thất của Thế tử, thì luôn không vui, lại thường đánh ta, ta cũng không biết phải làm sao. Thế tử thỉnh thoảng đến một lần, người lại luôn giận dỗi nói muốn trở về Vương phủ, lại nói muốn làm sườn phi, Thế tử thấy phiền, nên không đến nữa. Thế tử càng không đến, người càng sốt ruột, trên mặt lúc nào cũng khó chịu, nhưng ai mà thích một nữ nhân suốt ngày mặt mày cau có chứ?”“Từ tháng trước, Thúy di nương của Trấn Quốc Hầu phủ đến thăm người, chỉ châm chọc người vài câu, người đã bệnh không dậy nổi, vậy sau này bảo ta phải làm sao đây?”“Người luôn nói, là số phận người khổ, theo tiểu thư nhà người... Người nói, nếu không phải Thế tử phi yếu đuối vô năng, sao người lại bị hạ thuốc sảy thai? Nếu không phải Thế tử phi thân thể yếu ớt mà ra đi, sao người lại sa vào tình cảnh này. Người nói Thế tử phi hủy hoại người, nhưng người có từng nghĩ, người cũng đã hủy hoại ta!”Nghe những lời của nha hoàn mặc áo cũ này nói, lòng ta càng thêm bi thương... Nhớ lại lần đầu tiên thấy Hồng Nhạn đứng sau thiếu gia của Hầu phủ, như thể đã qua một mấy đời, nàng ta xinh đẹp rực rỡ; khi mới vào Vương phủ, nàng ta lại đầy khí thế và quyết tâm... Nhưng giờ đây người đã đi, chỉ còn lại xương cốt trong mộ. Ngay cả khi ra đi, lòng cũng không được giải thoát, mang theo oán hận mà kết thúc.Hai tay chắp lại, trước tiên niệm sáu chữ đại minh chú, rồi niệm tâm chú, cuối cùng niệm xong chú vãng sinh.Nguyện người xa rời những giấc mộng đảo điên, buông bỏ chấp niệm, một đường bình an.Kiều nhan giật mình đã xương khô,Tình nùng rút đi thành cặn bã.Tìm sầu mịch hận tự chỉ chịu,Si ngu tổng hướng tham chỗ mưu.Nếu hỏi kiếp sau chỗ nào cầu,Con nguyện thiên địa một sa âu.** Gương mặt xinh đẹp giờ đã thành xương khô, Tình sâu đã phai thành cặn bã, Tìm sầu mơ hận tự chuốc lấy, Ngốc nghếch luôn hướng đến chốn tham lam, Nếu hỏi kiếp sau cầu điều gì, Chỉ mong trời đất một hải âu.

Mang theo bọc vải xám ra khỏi cổng chùa, đi theo nha hoàn kia lên xe ngựa, ta hỏi: “Vị cô nương này, không biết nhà nào được Thế tử đặc biệt nhờ vả, để bần ni làm pháp sự?”

Nàng ta không đáp, chỉ nói: “Ngươi đi rồi sẽ biết.”

Xe đi khoảng nửa canh giờ, đến một tiểu viện, vừa mở cổng viện, một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi, bên trong khói mù mịt toàn là hơi ẩm và mùi thuốc. Khoảnh sân kia trông có vẻ đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, giữa sân có một đống lửa, bên cạnh có một tấm ván gỗ, trên đó có một người nằm được che lại bằng vải thô, từ bàn chân chưa thối rữa nhìn lại, hóa ra là một nữ tử.

Chỉ nghe nha hoàn dẫn ta đến đứng bên ngoài không vào, nói với ta: “Ngươi vào đi, ta không vào nữa. Chính là nàng ta, Thế tử nói các người cùng vào Vương phủ, đưa nàng ta đi một chuyến cuối cùng.”

Lúc này trong phòng truyền đến tiếng xì xào, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn, mặc bộ quần áo cũ, đầu tóc không chải, từ trong phòng đi ra, nàng ta trước tiên đưa mắt nhìn xe ngựa đang dừng ngoài sân, rồi gọi: “Có phải là Dong cô cô tới không?”

Nha hoàn đi cùng ta bên ngoài đáp: “Phải. Ngươi đừng chậm trễ lâu, ta và Tĩnh tâm sư phụ một lát nữa còn phải về Vương phủ.”

Nha hoàn mặc áo cũ quay đầu nhìn ta, vừa nhìn đã ngẩn người, bước tới nói: “... An Tĩnh? — Ngươi có phải là An Tĩnh không?”

“Bần ni pháp danh Tĩnh Tâm.”

“Ta là nha hoàn của Hồng di nương, ngươi có còn nhớ ta không?”

Ta gật đầu... chỉ là trong ký ức của ta, mơ hồ nhớ tới tiểu cô nương hoang mang rối loạn gõ cửa phòng tiểu thư cách đây bốn năm, lúc đó vẻ mặt nàng ta còn trẻ con, sao giờ lại tiều tụy như vậy?

Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đi đến bên xác nữ nhân được che bằng vải thô, khóc nói: “Hồng di nương, Thế tử thật sự là người có tình có nghĩa, hắn đã hai năm không đến viện chúng ta, ta còn tưởng người không có phúc phận, chuẩn bị đưa người đi bãi tha ma ở phía tây thành, không ngờ Thế tử vẫn nhớ tình xưa, giờ còn tìm cho người một ni cô để vãng sinh.”

Tôi có chút không nỡ lật tấm vải thô che phủ cơ thể nàng ta lên, trong lòng đau xót, ta nửa ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vị trí khuôn mặt của Hồng Nhạn, sờ lên trán, ta thở dài một hơi.

“Kể từ người chuyển ra khỏi Vương phủ thành ngoại thất của Thế tử, thì luôn không vui, lại thường đánh ta, ta cũng không biết phải làm sao. Thế tử thỉnh thoảng đến một lần, người lại luôn giận dỗi nói muốn trở về Vương phủ, lại nói muốn làm sườn phi, Thế tử thấy phiền, nên không đến nữa. Thế tử càng không đến, người càng sốt ruột, trên mặt lúc nào cũng khó chịu, nhưng ai mà thích một nữ nhân suốt ngày mặt mày cau có chứ?”

“Từ tháng trước, Thúy di nương của Trấn Quốc Hầu phủ đến thăm người, chỉ châm chọc người vài câu, người đã bệnh không dậy nổi, vậy sau này bảo ta phải làm sao đây?”

“Người luôn nói, là số phận người khổ, theo tiểu thư nhà người... Người nói, nếu không phải Thế tử phi yếu đuối vô năng, sao người lại bị hạ thuốc sảy thai? Nếu không phải Thế tử phi thân thể yếu ớt mà ra đi, sao người lại sa vào tình cảnh này. Người nói Thế tử phi hủy hoại người, nhưng người có từng nghĩ, người cũng đã hủy hoại ta!”

Nghe những lời của nha hoàn mặc áo cũ này nói, lòng ta càng thêm bi thương... Nhớ lại lần đầu tiên thấy Hồng Nhạn đứng sau thiếu gia của Hầu phủ, như thể đã qua một mấy đời, nàng ta xinh đẹp rực rỡ; khi mới vào Vương phủ, nàng ta lại đầy khí thế và quyết tâm... Nhưng giờ đây người đã đi, chỉ còn lại xương cốt trong mộ. Ngay cả khi ra đi, lòng cũng không được giải thoát, mang theo oán hận mà kết thúc.

Hai tay chắp lại, trước tiên niệm sáu chữ đại minh chú, rồi niệm tâm chú, cuối cùng niệm xong chú vãng sinh.

Nguyện người xa rời những giấc mộng đảo điên, buông bỏ chấp niệm, một đường bình an.

Kiều nhan giật mình đã xương khô,

Tình nùng rút đi thành cặn bã.

Tìm sầu mịch hận tự chỉ chịu,

Si ngu tổng hướng tham chỗ mưu.

Nếu hỏi kiếp sau chỗ nào cầu,

Con nguyện thiên địa một sa âu.*

* Gương mặt xinh đẹp giờ đã thành xương khô, Tình sâu đã phai thành cặn bã, Tìm sầu mơ hận tự chuốc lấy, Ngốc nghếch luôn hướng đến chốn tham lam, Nếu hỏi kiếp sau cầu điều gì, Chỉ mong trời đất một hải âu.

Mệnh Nha Hoàn - Dương Quan Đại ĐạoTác giả: Dương Quan Đại ĐạoCòn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ… Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người c.h.ế.t đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực. *nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ. Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng. Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa. Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến… Mang theo bọc vải xám ra khỏi cổng chùa, đi theo nha hoàn kia lên xe ngựa, ta hỏi: “Vị cô nương này, không biết nhà nào được Thế tử đặc biệt nhờ vả, để bần ni làm pháp sự?”Nàng ta không đáp, chỉ nói: “Ngươi đi rồi sẽ biết.”Xe đi khoảng nửa canh giờ, đến một tiểu viện, vừa mở cổng viện, một mùi hôi thối lập tức xộc vào mũi, bên trong khói mù mịt toàn là hơi ẩm và mùi thuốc. Khoảnh sân kia trông có vẻ đã lâu không được chăm sóc, cỏ dại mọc um tùm, giữa sân có một đống lửa, bên cạnh có một tấm ván gỗ, trên đó có một người nằm được che lại bằng vải thô, từ bàn chân chưa thối rữa nhìn lại, hóa ra là một nữ tử.Chỉ nghe nha hoàn dẫn ta đến đứng bên ngoài không vào, nói với ta: “Ngươi vào đi, ta không vào nữa. Chính là nàng ta, Thế tử nói các người cùng vào Vương phủ, đưa nàng ta đi một chuyến cuối cùng.”Lúc này trong phòng truyền đến tiếng xì xào, một nữ tử ăn mặc như nha hoàn, mặc bộ quần áo cũ, đầu tóc không chải, từ trong phòng đi ra, nàng ta trước tiên đưa mắt nhìn xe ngựa đang dừng ngoài sân, rồi gọi: “Có phải là Dong cô cô tới không?”Nha hoàn đi cùng ta bên ngoài đáp: “Phải. Ngươi đừng chậm trễ lâu, ta và Tĩnh tâm sư phụ một lát nữa còn phải về Vương phủ.”Nha hoàn mặc áo cũ quay đầu nhìn ta, vừa nhìn đã ngẩn người, bước tới nói: “... An Tĩnh? — Ngươi có phải là An Tĩnh không?”“Bần ni pháp danh Tĩnh Tâm.”“Ta là nha hoàn của Hồng di nương, ngươi có còn nhớ ta không?”Ta gật đầu... chỉ là trong ký ức của ta, mơ hồ nhớ tới tiểu cô nương hoang mang rối loạn gõ cửa phòng tiểu thư cách đây bốn năm, lúc đó vẻ mặt nàng ta còn trẻ con, sao giờ lại tiều tụy như vậy?Nàng ta nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đi đến bên xác nữ nhân được che bằng vải thô, khóc nói: “Hồng di nương, Thế tử thật sự là người có tình có nghĩa, hắn đã hai năm không đến viện chúng ta, ta còn tưởng người không có phúc phận, chuẩn bị đưa người đi bãi tha ma ở phía tây thành, không ngờ Thế tử vẫn nhớ tình xưa, giờ còn tìm cho người một ni cô để vãng sinh.”Tôi có chút không nỡ lật tấm vải thô che phủ cơ thể nàng ta lên, trong lòng đau xót, ta nửa ngồi xổm xuống, đưa tay chạm vào vị trí khuôn mặt của Hồng Nhạn, sờ lên trán, ta thở dài một hơi.“Kể từ người chuyển ra khỏi Vương phủ thành ngoại thất của Thế tử, thì luôn không vui, lại thường đánh ta, ta cũng không biết phải làm sao. Thế tử thỉnh thoảng đến một lần, người lại luôn giận dỗi nói muốn trở về Vương phủ, lại nói muốn làm sườn phi, Thế tử thấy phiền, nên không đến nữa. Thế tử càng không đến, người càng sốt ruột, trên mặt lúc nào cũng khó chịu, nhưng ai mà thích một nữ nhân suốt ngày mặt mày cau có chứ?”“Từ tháng trước, Thúy di nương của Trấn Quốc Hầu phủ đến thăm người, chỉ châm chọc người vài câu, người đã bệnh không dậy nổi, vậy sau này bảo ta phải làm sao đây?”“Người luôn nói, là số phận người khổ, theo tiểu thư nhà người... Người nói, nếu không phải Thế tử phi yếu đuối vô năng, sao người lại bị hạ thuốc sảy thai? Nếu không phải Thế tử phi thân thể yếu ớt mà ra đi, sao người lại sa vào tình cảnh này. Người nói Thế tử phi hủy hoại người, nhưng người có từng nghĩ, người cũng đã hủy hoại ta!”Nghe những lời của nha hoàn mặc áo cũ này nói, lòng ta càng thêm bi thương... Nhớ lại lần đầu tiên thấy Hồng Nhạn đứng sau thiếu gia của Hầu phủ, như thể đã qua một mấy đời, nàng ta xinh đẹp rực rỡ; khi mới vào Vương phủ, nàng ta lại đầy khí thế và quyết tâm... Nhưng giờ đây người đã đi, chỉ còn lại xương cốt trong mộ. Ngay cả khi ra đi, lòng cũng không được giải thoát, mang theo oán hận mà kết thúc.Hai tay chắp lại, trước tiên niệm sáu chữ đại minh chú, rồi niệm tâm chú, cuối cùng niệm xong chú vãng sinh.Nguyện người xa rời những giấc mộng đảo điên, buông bỏ chấp niệm, một đường bình an.Kiều nhan giật mình đã xương khô,Tình nùng rút đi thành cặn bã.Tìm sầu mịch hận tự chỉ chịu,Si ngu tổng hướng tham chỗ mưu.Nếu hỏi kiếp sau chỗ nào cầu,Con nguyện thiên địa một sa âu.** Gương mặt xinh đẹp giờ đã thành xương khô, Tình sâu đã phai thành cặn bã, Tìm sầu mơ hận tự chuốc lấy, Ngốc nghếch luôn hướng đến chốn tham lam, Nếu hỏi kiếp sau cầu điều gì, Chỉ mong trời đất một hải âu.

Chương 22: Chương 22