Còn nhớ nhiều năm trước, khi ta còn là một đứa trẻ, lần đầu tiên bước vào Trấn Quốc Hầu phủ… Lúc đó, gia đình ta vừa trải qua nạn châu chấu không lâu, phụ mẫu cũng vừa bán ta đi. Trong ký ức, xung quanh đều là những xác người c.h.ế.t đói, dân chúng khổ sở, khắp nơi đều là nhà cửa đổ nát, bởi vậy khi ta theo nhân nha bà* bước vào cửa nhà cao cao quyền quý giàu có kia, vượt qua cánh cửa sơn đỏ thật dày, hồi tưởng lại, luôn có cảm giác không thực. *nhân nha bà: bà môi giới bán nô lệ. Lúc đó, ta không biết rằng, phủ đệ đại trạch bạch ngọc vàng ròng này, chính là Hầu phủ do hoàng thượng ban sắc chỉ xây dựng. Cùng với ta có hai đứa bé gái, đều được nhân nha bà sửa soạn sạch sẽ, buộc tóc bằng dây đỏ nhỏ, mặc áo vải màu xám sạch sẽ, bốn người chúng ta đi qua những hành lang gấp khúc và cửa phụ, đến một đại điện rộng rãi sáng sủa. Nhân nha bà cười nói với vị phụ nhân quần áo đẹp đẽ quý giá ngồi ở chủ vị, khom người cung kính nói: “Lần trước phu nhân ngài có nói với ta, nói tiểu nha đầu đưa đến…

Truyện chữ