“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,…
Chương 17: Chương 17
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ ghế bên cạnh, Cố Nam Từ khựng lại.Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu đó rồi."Tao dựa vào đâu mà không uống?" Giọng Lộc Uyển Dư mang theo men say mơ màng, ngữ điệu cao lên, "Tam thiếu gia nhà họ Cố là cái thá gì? Nói hoãn là hoãn, hắn coi tao là cái gì?""Tao cũng là con gái Lộc gia đấy!"Cố Nam Từ khẽ cau mày, theo bản năng lùi vào trong bóng tối.Lúc này anh ta không thể giải thích.Càng nói sẽ càng rối.Mặc dù Uyển Dư vẫn chưa biết anh ta chính là "Tam thiếu gia nhà họ Cố" mà cô ta đang nhắc đến, nhưng đúng là anh ta đã hành động lỗ m ãng rồi.Tìm một thời điểm thích hợp, anh ta sẽ giải thích với cô ta.Anh ta phải làm rõ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình trước đã, không thể cứ thế mà đính hôn một cách hồ đồ."Rồi rồi, đừng giận nữa." Cô bạn vỗ vỗ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao thì Lộc Chi Huyên cũng đã đi Hồng Kông rồi, vị trí thiếu phu nhân Cố gia sau này chắc chắn là của cậu."Những gia đình như bọn họ coi trọng thể diện nhất.Hoãn tuy không phải hủy hôn, nhưng về bản chất cũng gần như vậy.Đặc biệt là thông báo hoãn đột ngột, đây chẳng khác nào đang vả mặt cô ta.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếAi mà chẳng tức giận cơ chứ."Hừ, cái con tiện nhân đó!" Lộc Uyển Dư đột ngột đập vỡ ly rượu, mảnh thủy tinh văng tung tóe. "Nó nghĩ lấy được Mộ gia thì sẽ ung dung tự tại ư?""Chỉ là một kẻ sống thực vật mà thôi! Sớm muộn gì tao cũng khiến nó sống không bằng chết!"
Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ ghế bên cạnh, Cố Nam Từ khựng lại.
Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
"Tao dựa vào đâu mà không uống?" Giọng Lộc Uyển Dư mang theo men say mơ màng, ngữ điệu cao lên, "Tam thiếu gia nhà họ Cố là cái thá gì? Nói hoãn là hoãn, hắn coi tao là cái gì?"
"Tao cũng là con gái Lộc gia đấy!"
Cố Nam Từ khẽ cau mày, theo bản năng lùi vào trong bóng tối.
Lúc này anh ta không thể giải thích.
Càng nói sẽ càng rối.
Mặc dù Uyển Dư vẫn chưa biết anh ta chính là "Tam thiếu gia nhà họ Cố" mà cô ta đang nhắc đến, nhưng đúng là anh ta đã hành động lỗ m ãng rồi.
Tìm một thời điểm thích hợp, anh ta sẽ giải thích với cô ta.
Anh ta phải làm rõ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình trước đã, không thể cứ thế mà đính hôn một cách hồ đồ.
"Rồi rồi, đừng giận nữa." Cô bạn vỗ vỗ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao thì Lộc Chi Huyên cũng đã đi Hồng Kông rồi, vị trí thiếu phu nhân Cố gia sau này chắc chắn là của cậu."
Những gia đình như bọn họ coi trọng thể diện nhất.
Hoãn tuy không phải hủy hôn, nhưng về bản chất cũng gần như vậy.
Đặc biệt là thông báo hoãn đột ngột, đây chẳng khác nào đang vả mặt cô ta.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ai mà chẳng tức giận cơ chứ.
"Hừ, cái con tiện nhân đó!" Lộc Uyển Dư đột ngột đập vỡ ly rượu, mảnh thủy tinh văng tung tóe. "Nó nghĩ lấy được Mộ gia thì sẽ ung dung tự tại ư?"
"Chỉ là một kẻ sống thực vật mà thôi! Sớm muộn gì tao cũng khiến nó sống không bằng chết!"
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Một giọng nữ quen thuộc truyền đến từ ghế bên cạnh, Cố Nam Từ khựng lại.Giọng nói này hình như đã nghe ở đâu đó rồi."Tao dựa vào đâu mà không uống?" Giọng Lộc Uyển Dư mang theo men say mơ màng, ngữ điệu cao lên, "Tam thiếu gia nhà họ Cố là cái thá gì? Nói hoãn là hoãn, hắn coi tao là cái gì?""Tao cũng là con gái Lộc gia đấy!"Cố Nam Từ khẽ cau mày, theo bản năng lùi vào trong bóng tối.Lúc này anh ta không thể giải thích.Càng nói sẽ càng rối.Mặc dù Uyển Dư vẫn chưa biết anh ta chính là "Tam thiếu gia nhà họ Cố" mà cô ta đang nhắc đến, nhưng đúng là anh ta đã hành động lỗ m ãng rồi.Tìm một thời điểm thích hợp, anh ta sẽ giải thích với cô ta.Anh ta phải làm rõ cái cảm giác kỳ lạ trong lòng mình trước đã, không thể cứ thế mà đính hôn một cách hồ đồ."Rồi rồi, đừng giận nữa." Cô bạn vỗ vỗ vai cô ta, nhẹ giọng an ủi, "Dù sao thì Lộc Chi Huyên cũng đã đi Hồng Kông rồi, vị trí thiếu phu nhân Cố gia sau này chắc chắn là của cậu."Những gia đình như bọn họ coi trọng thể diện nhất.Hoãn tuy không phải hủy hôn, nhưng về bản chất cũng gần như vậy.Đặc biệt là thông báo hoãn đột ngột, đây chẳng khác nào đang vả mặt cô ta.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếAi mà chẳng tức giận cơ chứ."Hừ, cái con tiện nhân đó!" Lộc Uyển Dư đột ngột đập vỡ ly rượu, mảnh thủy tinh văng tung tóe. "Nó nghĩ lấy được Mộ gia thì sẽ ung dung tự tại ư?""Chỉ là một kẻ sống thực vật mà thôi! Sớm muộn gì tao cũng khiến nó sống không bằng chết!"