“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,…
Chương 18: Chương 18
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Đồng tử Cố Nam Từ bỗng co rút lại.Chợt anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Uyển Dư.—— Đây là Uyển Dư ư?Cái người Lộc Uyển Dư luôn dịu dàng như nước, nhút nhát sợ sệt trước mặt anh ta sao?"Uyển Dư, c** nh* tiếng thôi." Cô bạn lo lắng nhìn quanh.Dù gì cũng là tiểu thư danh giá, không thể để bị nhận ra ở đây.Nếu không thì giới thượng lưu lại có lời đồn đãi."Sợ gì?" Lộc Uyển Dư cười khẩy, đột ngột uống cạn một ly rượu, "Ở đây làm gì có người ngoài! Tao nói cho mày biết, Cố Nam Từ cũng chỉ là một quân cờ của tao mà thôi!""Nếu không phải vì nó là người mà Lộc Chi Huyên thích, mày nghĩ tao sẽ thân cận với nó ư? Ghê tởm c.h.ế.t đi được!"Sự thật phũ phàng thường là như vậy.Không nghe tận tai, e rằng đến c.h.ế.t cũng không thể tin nổi hình ảnh của mình trong mắt người khác lại như thế nào.Máu trong người Cố Nam Từ lập tức đông cứng lại.Quân cờ?Ghê tởm?"Với lại cái ngọc bội rách này, dù nó là của Lộc Chi Huyên thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị tao cướp lấy rồi sao, đồ của nó tao muốn cướp hết về tay."Lộc Uyển Dư say khướt lắc lắc cái ngọc bội trên tay, nó hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếCái ngọc bội này là của Lộc Chi Huyên ư?Vậy cô gái cứu anh ta năm đó chẳng lẽ cũng..."Rầm--!"Cố Nam Từ đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.Sao có thể chứ?Cái ngọc bội Phượng Hoàng này, giống hệt cái trong ký ức của anh ta.Lẽ nào... nó lại là của Lộc Chi Huyên ư?
Đồng tử Cố Nam Từ bỗng co rút lại.
Chợt anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Uyển Dư.
—— Đây là Uyển Dư ư?
Cái người Lộc Uyển Dư luôn dịu dàng như nước, nhút nhát sợ sệt trước mặt anh ta sao?
"Uyển Dư, c** nh* tiếng thôi." Cô bạn lo lắng nhìn quanh.
Dù gì cũng là tiểu thư danh giá, không thể để bị nhận ra ở đây.
Nếu không thì giới thượng lưu lại có lời đồn đãi.
"Sợ gì?" Lộc Uyển Dư cười khẩy, đột ngột uống cạn một ly rượu, "Ở đây làm gì có người ngoài! Tao nói cho mày biết, Cố Nam Từ cũng chỉ là một quân cờ của tao mà thôi!"
"Nếu không phải vì nó là người mà Lộc Chi Huyên thích, mày nghĩ tao sẽ thân cận với nó ư? Ghê tởm c.h.ế.t đi được!"
Sự thật phũ phàng thường là như vậy.
Không nghe tận tai, e rằng đến c.h.ế.t cũng không thể tin nổi hình ảnh của mình trong mắt người khác lại như thế nào.
Máu trong người Cố Nam Từ lập tức đông cứng lại.
Quân cờ?
Ghê tởm?
"Với lại cái ngọc bội rách này, dù nó là của Lộc Chi Huyên thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị tao cướp lấy rồi sao, đồ của nó tao muốn cướp hết về tay."
Lộc Uyển Dư say khướt lắc lắc cái ngọc bội trên tay, nó hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Cái ngọc bội này là của Lộc Chi Huyên ư?
Vậy cô gái cứu anh ta năm đó chẳng lẽ cũng...
"Rầm--!"
Cố Nam Từ đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.
Sao có thể chứ?
Cái ngọc bội Phượng Hoàng này, giống hệt cái trong ký ức của anh ta.
Lẽ nào... nó lại là của Lộc Chi Huyên ư?
Người Đặc Biệt Không Còn Là Anh NữaTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Nữ Cường“Thiếu gia nhà chúng tôi đã thành người thực vật, vậy mà Lộc gia các người đã muốn hủy hôn rồi sao?” Quản gia già Mộ gia chống chiếc gậy gỗ mun, ánh mắt lạnh lùng lướt qua những người nhà họ Lộc đang run rẩy trong phòng khách, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Lộc Trữ Hạc, hỏi: “Hay các người nghĩ Mộ gia chúng tôi dễ bắt nạt?” Chiếc gậy nặng nề gõ xuống, sàn nhà đá cẩm thạch vang lên tiếng “bụp” trầm đục. “Trong vòng nửa tháng, một là giao ra cô dâu, hai là...” Quản gia già dừng lại một chút rồi nhàn nhạt nói, “... Lộc gia sẽ bốc hơi khỏi giới thương trường Hồng Kông.” Nói xong, ông ta bước ra khỏi nhà họ Lộc và rời đi. Lộc Trữ Hạc trán rịn mồ hôi lạnh, thấp thỏm không yên đi đi lại lại. Mộ gia và Lộc gia đã đính ước từ nhiều năm trước, khi ấy Mộ gia ở Hồng Kông đã là thế gia quý tộc bậc nhất, nhưng không ngờ năm ngoái thiếu gia trưởng Mộ gia lại gặp tai nạn. Nghe nói đã trở thành người thực vật. Có lẽ cả đời này cũng sẽ không tỉnh lại. “Bố!” Lộc Uyển Dư từ góc cầu thang chạy xuống,… Đồng tử Cố Nam Từ bỗng co rút lại.Chợt anh ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Lộc Uyển Dư.—— Đây là Uyển Dư ư?Cái người Lộc Uyển Dư luôn dịu dàng như nước, nhút nhát sợ sệt trước mặt anh ta sao?"Uyển Dư, c** nh* tiếng thôi." Cô bạn lo lắng nhìn quanh.Dù gì cũng là tiểu thư danh giá, không thể để bị nhận ra ở đây.Nếu không thì giới thượng lưu lại có lời đồn đãi."Sợ gì?" Lộc Uyển Dư cười khẩy, đột ngột uống cạn một ly rượu, "Ở đây làm gì có người ngoài! Tao nói cho mày biết, Cố Nam Từ cũng chỉ là một quân cờ của tao mà thôi!""Nếu không phải vì nó là người mà Lộc Chi Huyên thích, mày nghĩ tao sẽ thân cận với nó ư? Ghê tởm c.h.ế.t đi được!"Sự thật phũ phàng thường là như vậy.Không nghe tận tai, e rằng đến c.h.ế.t cũng không thể tin nổi hình ảnh của mình trong mắt người khác lại như thế nào.Máu trong người Cố Nam Từ lập tức đông cứng lại.Quân cờ?Ghê tởm?"Với lại cái ngọc bội rách này, dù nó là của Lộc Chi Huyên thì sao chứ, chẳng phải vẫn bị tao cướp lấy rồi sao, đồ của nó tao muốn cướp hết về tay."Lộc Uyển Dư say khướt lắc lắc cái ngọc bội trên tay, nó hiện rõ mồn một dưới ánh đèn.Chuyển ngử bởi team Tuế TuếCái ngọc bội này là của Lộc Chi Huyên ư?Vậy cô gái cứu anh ta năm đó chẳng lẽ cũng..."Rầm--!"Cố Nam Từ đột ngột đứng bật dậy, chiếc ghế cọ vào sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.Sao có thể chứ?Cái ngọc bội Phượng Hoàng này, giống hệt cái trong ký ức của anh ta.Lẽ nào... nó lại là của Lộc Chi Huyên ư?