Tác giả:

1   Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý.   Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê,   Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu.   Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm.   Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai.   Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi.   Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên.   Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi.   Cho…

Chương 17: Chương 17

Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1   Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý.   Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê,   Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu.   Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm.   Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai.   Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi.   Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên.   Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi.   Cho… Anh ấy quen thuộc với việc nấu nướng như ở nhà mình, tự tay nấu nước rồi bắt đầu làm lông gà. Anh ấy vừa làm vừa khoe với tôi: “Hồi nhỏ, khi mới theo sư phụ học nghề, mỗi lần ông đi làm lễ về, thường mang theo ba, bốn con gà. Vì vậy, bài học đầu tiên khi nhập môn là tập làm lông gà. Hai tay cùng làm, tốc độ còn nhanh hơn cả mấy người bán gà chuyên nghiệp.” Suốt quá trình, anh ấy chẳng nhắc nửa lời về cái bình quái lạ kia. Dì Đinh liếc nhìn vẻ mặt cười hì hì của anh, lại quay sang nhìn tôi rồi khẽ thở dài. Dì chỉ vào Trương Tân Trúc, dùng thổ ngữ mắng vài câu nhưng tôi không hiểu rõ. Sau đó dì quay vào bếp nấu nước, mang ra một cái thau rồi bảo anh bỏ con gà vào đó. Dì rót nước vào thau, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống rồi nói: “Hai đứa muốn hỏi về cái gọi là Cốt Nhục Xà Đàn đúng không?” Nghe dì nhắc đến cái tên này, tôi liền ngồi thẳng người dậy. Rõ ràng dì biết rất nhiều chuyện. Dì nhìn đôi tay tôi rồi hỏi: “Trong tay cháu có con rắn nhỏ phải không? Là do Tiểu Trương làm ra à? Con gà này chỉ là thứ còn lại sau khi làm phép thôi.” Trương Tân Trúc đứng ở cửa bếp, nhìn nước sôi mà cười hì hì: “Không phải đang mang đến hiếu kính dì sao.” Dì Đinh bật cười, chỉ tay vào Trương Tân Trúc chọc chọc vài cái, sau đó quay sang tôi và hỏi: “Khi mẹ cháu mang thai, có phải ăn uống gì cũng giống rắn không?” Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng khi nghe dì nói, chợt nhận ra đúng là có chút tương đồng. Mẹ thường ăn đồ sống, m.á.u tươi, thịt tươi, cả trứng gà sống. Đặc biệt, bà nuốt mà chẳng nhai, cứ thế nuốt chửng. Lúc tôi ở nhà, cũng chỉ nhìn thấy vài lần như vậy nhưng có lẽ những khi tôi không có ở đó, bà còn ăn nhiều hơn và trắng trợn hơn. Dì Đinh không đợi tôi trả lời, liền trầm ngâm nói tiếp: “Chuyện có lẽ đã hơn ba mươi năm trước. Khi ấy chính sách sinh con rất nghiêm. Lúc đó, dì còn ở quê làm mấy việc giúp người trốn kế hoạch hóa gia đình.” Dì nói, ngày ấy, người ta quản lý chặt chẽ. Ai có công việc ổn định chỉ được phép sinh một con, còn nếu không có việc làm, nếu sinh con gái trước thì phải chờ 4-5 năm sau mới được cấp giấy phép sinh con thứ hai. Vì thế, nhiều người lén đi siêu âm, biết là con gái thì phá thai. Những phòng khám chui mọc lên khắp nơi. Còn có người nhờ bà đỡ bí mật, uống đủ loại thuốc để chuyển đổi giới tính thai nhi hoặc cầu đủ loại bùa để sinh con trai. “Khi đó, ở thôn Từ gia của các cháu, có một gia đình sinh liền bốn đứa con gái. Sau đó, ba đứa bị đem cho đi, sống c.h.ế.t không nhận là con mình. Bọn họ cứ một năm lại mang thai một lần, chỉ mong sinh được con trai. Họ trốn trong núi, trốn cả xuống dưới hầm trú ẩn.” Dì Đinh nói đến đây, gương mặt đầy vẻ bất lực và chua xót. Dì tiếp tục thì thào: “Sau đó, có lần có một người mang thai. Chúng tôi nhận được tin, liền đi tìm. Nhưng cả thôn giúp bà ấy che giấu, làm sao mà tìm được. Có người còn nói lần này bà ấy chắc chắn sinh con trai, vì có Tống Tử Quan Âm đ ến giúp, bày cách tạo một cái bình cốt nhục, đảm bảo bà ấy kéo dài được huyết mạch sinh được con trai.” Dì Đinh thở dài, liếc nhìn tay tôi, rồi nhẹ giọng nói: “Lúc đó chính quyền quản lý rất chặt. Chúng tôi không tìm thấy bà ấy, nên chỉ còn cách theo dõi người nhà của bà ấy, xem họ mang cơm đến đâu, làm gì.” “Nhưng theo dõi một thời gian lại phát hiện, cô con gái lớn của bà ấy không thấy đâu. Ban đầu, chúng tôi nghĩ chắc con bé đang trốn ở đâu đó, ở cùng với mẹ mình.” Dì Đinh nói tiếp, ánh mắt già nua như lóe lên chút gì đó u ám. Dì từ từ xoa tay, nhẹ nhàng kể: “Con gái lớn của bà ấy lúc đó khoảng mười mấy tuổi. Khi đó, trẻ con trưởng thành sớm, biết nấu cơm lo chuyện gia đình. Chúng tôi đoán, có lẽ con bé theo mẹ vào rừng, nấu ăn giúp mẹ. Cả khu vực đều là núi, làm sao mà tìm được. Khi bị chính quyền hỏi, người nhà bà ấy cũng chỉ biết bịa chuyện để đối phó.” Khuôn mặt dì Đinh hiện lên vẻ tự trách nặng nề, dì không ngừng mím môi.

Anh ấy quen thuộc với việc nấu nướng như ở nhà mình, tự tay nấu nước rồi bắt đầu làm lông gà. Anh ấy vừa làm vừa khoe với tôi: “Hồi nhỏ, khi mới theo sư phụ học nghề, mỗi lần ông đi làm lễ về, thường mang theo ba, bốn con gà. Vì vậy, bài học đầu tiên khi nhập môn là tập làm lông gà. Hai tay cùng làm, tốc độ còn nhanh hơn cả mấy người bán gà chuyên nghiệp.”

 

Suốt quá trình, anh ấy chẳng nhắc nửa lời về cái bình quái lạ kia. Dì Đinh liếc nhìn vẻ mặt cười hì hì của anh, lại quay sang nhìn tôi rồi khẽ thở dài.

 

Dì chỉ vào Trương Tân Trúc, dùng thổ ngữ mắng vài câu nhưng tôi không hiểu rõ. Sau đó dì quay vào bếp nấu nước, mang ra một cái thau rồi bảo anh bỏ con gà vào đó.

 

Dì rót nước vào thau, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống rồi nói: “Hai đứa muốn hỏi về cái gọi là Cốt Nhục Xà Đàn đúng không?”

 

Nghe dì nhắc đến cái tên này, tôi liền ngồi thẳng người dậy. Rõ ràng dì biết rất nhiều chuyện.

 

Dì nhìn đôi tay tôi rồi hỏi: “Trong tay cháu có con rắn nhỏ phải không? Là do Tiểu Trương làm ra à? Con gà này chỉ là thứ còn lại sau khi làm phép thôi.”

 

Trương Tân Trúc đứng ở cửa bếp, nhìn nước sôi mà cười hì hì: “Không phải đang mang đến hiếu kính dì sao.”

 

Dì Đinh bật cười, chỉ tay vào Trương Tân Trúc chọc chọc vài cái, sau đó quay sang tôi và hỏi: “Khi mẹ cháu mang thai, có phải ăn uống gì cũng giống rắn không?”

 

Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng khi nghe dì nói, chợt nhận ra đúng là có chút tương đồng.

 

Mẹ thường ăn đồ sống, m.á.u tươi, thịt tươi, cả trứng gà sống. Đặc biệt, bà nuốt mà chẳng nhai, cứ thế nuốt chửng.

 

Lúc tôi ở nhà, cũng chỉ nhìn thấy vài lần như vậy nhưng có lẽ những khi tôi không có ở đó, bà còn ăn nhiều hơn và trắng trợn hơn.

 

Dì Đinh không đợi tôi trả lời, liền trầm ngâm nói tiếp: “Chuyện có lẽ đã hơn ba mươi năm trước. Khi ấy chính sách sinh con rất nghiêm. Lúc đó, dì còn ở quê làm mấy việc giúp người trốn kế hoạch hóa gia đình.”

 

Dì nói, ngày ấy, người ta quản lý chặt chẽ. Ai có công việc ổn định chỉ được phép sinh một con, còn nếu không có việc làm, nếu sinh con gái trước thì phải chờ 4-5 năm sau mới được cấp giấy phép sinh con thứ hai.

 

Vì thế, nhiều người lén đi siêu âm, biết là con gái thì phá thai. Những phòng khám chui mọc lên khắp nơi. Còn có người nhờ bà đỡ bí mật, uống đủ loại thuốc để chuyển đổi giới tính thai nhi hoặc cầu đủ loại bùa để sinh con trai.

 

“Khi đó, ở thôn Từ gia của các cháu, có một gia đình sinh liền bốn đứa con gái. Sau đó, ba đứa bị đem cho đi, sống c.h.ế.t không nhận là con mình. Bọn họ cứ một năm lại mang thai một lần, chỉ mong sinh được con trai. Họ trốn trong núi, trốn cả xuống dưới hầm trú ẩn.” Dì Đinh nói đến đây, gương mặt đầy vẻ bất lực và chua xót.

 

Dì tiếp tục thì thào: “Sau đó, có lần có một người mang thai. Chúng tôi nhận được tin, liền đi tìm. Nhưng cả thôn giúp bà ấy che giấu, làm sao mà tìm được. Có người còn nói lần này bà ấy chắc chắn sinh con trai, vì có Tống Tử Quan Âm đ ến giúp, bày cách tạo một cái bình cốt nhục, đảm bảo bà ấy kéo dài được huyết mạch sinh được con trai.”

 

Dì Đinh thở dài, liếc nhìn tay tôi, rồi nhẹ giọng nói: “Lúc đó chính quyền quản lý rất chặt. Chúng tôi không tìm thấy bà ấy, nên chỉ còn cách theo dõi người nhà của bà ấy, xem họ mang cơm đến đâu, làm gì.”

 

“Nhưng theo dõi một thời gian lại phát hiện, cô con gái lớn của bà ấy không thấy đâu. Ban đầu, chúng tôi nghĩ chắc con bé đang trốn ở đâu đó, ở cùng với mẹ mình.” Dì Đinh nói tiếp, ánh mắt già nua như lóe lên chút gì đó u ám.

 

Dì từ từ xoa tay, nhẹ nhàng kể: “Con gái lớn của bà ấy lúc đó khoảng mười mấy tuổi. Khi đó, trẻ con trưởng thành sớm, biết nấu cơm lo chuyện gia đình. Chúng tôi đoán, có lẽ con bé theo mẹ vào rừng, nấu ăn giúp mẹ. Cả khu vực đều là núi, làm sao mà tìm được. Khi bị chính quyền hỏi, người nhà bà ấy cũng chỉ biết bịa chuyện để đối phó.”

 

Khuôn mặt dì Đinh hiện lên vẻ tự trách nặng nề, dì không ngừng mím môi.

Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1   Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý.   Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê,   Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu.   Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm.   Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai.   Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi.   Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên.   Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi.   Cho… Anh ấy quen thuộc với việc nấu nướng như ở nhà mình, tự tay nấu nước rồi bắt đầu làm lông gà. Anh ấy vừa làm vừa khoe với tôi: “Hồi nhỏ, khi mới theo sư phụ học nghề, mỗi lần ông đi làm lễ về, thường mang theo ba, bốn con gà. Vì vậy, bài học đầu tiên khi nhập môn là tập làm lông gà. Hai tay cùng làm, tốc độ còn nhanh hơn cả mấy người bán gà chuyên nghiệp.” Suốt quá trình, anh ấy chẳng nhắc nửa lời về cái bình quái lạ kia. Dì Đinh liếc nhìn vẻ mặt cười hì hì của anh, lại quay sang nhìn tôi rồi khẽ thở dài. Dì chỉ vào Trương Tân Trúc, dùng thổ ngữ mắng vài câu nhưng tôi không hiểu rõ. Sau đó dì quay vào bếp nấu nước, mang ra một cái thau rồi bảo anh bỏ con gà vào đó. Dì rót nước vào thau, ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống rồi nói: “Hai đứa muốn hỏi về cái gọi là Cốt Nhục Xà Đàn đúng không?” Nghe dì nhắc đến cái tên này, tôi liền ngồi thẳng người dậy. Rõ ràng dì biết rất nhiều chuyện. Dì nhìn đôi tay tôi rồi hỏi: “Trong tay cháu có con rắn nhỏ phải không? Là do Tiểu Trương làm ra à? Con gà này chỉ là thứ còn lại sau khi làm phép thôi.” Trương Tân Trúc đứng ở cửa bếp, nhìn nước sôi mà cười hì hì: “Không phải đang mang đến hiếu kính dì sao.” Dì Đinh bật cười, chỉ tay vào Trương Tân Trúc chọc chọc vài cái, sau đó quay sang tôi và hỏi: “Khi mẹ cháu mang thai, có phải ăn uống gì cũng giống rắn không?” Ban đầu tôi không để ý lắm nhưng khi nghe dì nói, chợt nhận ra đúng là có chút tương đồng. Mẹ thường ăn đồ sống, m.á.u tươi, thịt tươi, cả trứng gà sống. Đặc biệt, bà nuốt mà chẳng nhai, cứ thế nuốt chửng. Lúc tôi ở nhà, cũng chỉ nhìn thấy vài lần như vậy nhưng có lẽ những khi tôi không có ở đó, bà còn ăn nhiều hơn và trắng trợn hơn. Dì Đinh không đợi tôi trả lời, liền trầm ngâm nói tiếp: “Chuyện có lẽ đã hơn ba mươi năm trước. Khi ấy chính sách sinh con rất nghiêm. Lúc đó, dì còn ở quê làm mấy việc giúp người trốn kế hoạch hóa gia đình.” Dì nói, ngày ấy, người ta quản lý chặt chẽ. Ai có công việc ổn định chỉ được phép sinh một con, còn nếu không có việc làm, nếu sinh con gái trước thì phải chờ 4-5 năm sau mới được cấp giấy phép sinh con thứ hai. Vì thế, nhiều người lén đi siêu âm, biết là con gái thì phá thai. Những phòng khám chui mọc lên khắp nơi. Còn có người nhờ bà đỡ bí mật, uống đủ loại thuốc để chuyển đổi giới tính thai nhi hoặc cầu đủ loại bùa để sinh con trai. “Khi đó, ở thôn Từ gia của các cháu, có một gia đình sinh liền bốn đứa con gái. Sau đó, ba đứa bị đem cho đi, sống c.h.ế.t không nhận là con mình. Bọn họ cứ một năm lại mang thai một lần, chỉ mong sinh được con trai. Họ trốn trong núi, trốn cả xuống dưới hầm trú ẩn.” Dì Đinh nói đến đây, gương mặt đầy vẻ bất lực và chua xót. Dì tiếp tục thì thào: “Sau đó, có lần có một người mang thai. Chúng tôi nhận được tin, liền đi tìm. Nhưng cả thôn giúp bà ấy che giấu, làm sao mà tìm được. Có người còn nói lần này bà ấy chắc chắn sinh con trai, vì có Tống Tử Quan Âm đ ến giúp, bày cách tạo một cái bình cốt nhục, đảm bảo bà ấy kéo dài được huyết mạch sinh được con trai.” Dì Đinh thở dài, liếc nhìn tay tôi, rồi nhẹ giọng nói: “Lúc đó chính quyền quản lý rất chặt. Chúng tôi không tìm thấy bà ấy, nên chỉ còn cách theo dõi người nhà của bà ấy, xem họ mang cơm đến đâu, làm gì.” “Nhưng theo dõi một thời gian lại phát hiện, cô con gái lớn của bà ấy không thấy đâu. Ban đầu, chúng tôi nghĩ chắc con bé đang trốn ở đâu đó, ở cùng với mẹ mình.” Dì Đinh nói tiếp, ánh mắt già nua như lóe lên chút gì đó u ám. Dì từ từ xoa tay, nhẹ nhàng kể: “Con gái lớn của bà ấy lúc đó khoảng mười mấy tuổi. Khi đó, trẻ con trưởng thành sớm, biết nấu cơm lo chuyện gia đình. Chúng tôi đoán, có lẽ con bé theo mẹ vào rừng, nấu ăn giúp mẹ. Cả khu vực đều là núi, làm sao mà tìm được. Khi bị chính quyền hỏi, người nhà bà ấy cũng chỉ biết bịa chuyện để đối phó.” Khuôn mặt dì Đinh hiện lên vẻ tự trách nặng nề, dì không ngừng mím môi.

Chương 17: Chương 17