1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho…
Chương 18: Chương 18
Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho… Trương Tân Trúc vội rót nước từ bình giữ nhiệt, đưa cho dì Đinh. Dì nhấp một ngụm nước, rồi nhìn xuống tay tôi, tiếp tục kể: “Sau đó, một ngày nọ, có người vào rừng săn cáo, nghe thấy tiếng la thảm thiết nên ghé lại xem, rồi báo với công an. Khi ấy, những người trốn trong núi phần lớn là để tránh bị bắt vì vi phạm chính sách sinh con.” “Người báo án nói, ở đó m.á.u chảy khắp nơi. Công an nghĩ có thể là một thai phụ sắp sinh, sợ có chuyện không may nên họ gọi chúng tôi cùng với người bên trạm y tế đi kiểm tra, sợ có người mất mạng.” Dì Đinh ôm chặt bình giữ nhiệt, tay dì bắt đầu run rẩy. Trương Tân Trúc đưa tay giữ lấy tay dì, bình giữ nhiệt còn chưa bị đổ ra. Dì như hít một hơi thật mạnh, sau đó nhìn tôi và nói: “Khi tôi đến nơi, đó là một hang động bị đào sâu vào núi, bên ngoài được che bằng cành cây. Bên trong, trên mặt đất chỉ có ít củi và một cái chăn cũ. Một cô bé chừng mười mấy tuổi nằm cạnh đống củi, toàn thân bê bết máu, cả tay và chân chỉ còn trơ ;ại xương.” “Có rất nhiều con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, bò ra bò vào các vết thương trên người cô bé. Những con rắn đó trắng bệch như vừa lột da, trông giống như con lươn chui ra từ bùn khi người ta đào đất. Chúng bò vào các vết thịt còn sót lại trên người cô bé.” Dì Đinh nói, môi bà không ngừng mím chặt, nuốt nước bọt liên tục. Dì ôm chặt bình giữ nhiệt, cẩn thận nhấp một ngụm nước: “Trên cổ cô bé còn một sợi dây thừng, trói chặt cô bé trong hang. Mẹ cô bé nằm trong chăn, bụng căng phồng to lớn. Khi chúng tôi đến nơi, bà ấy vẫn còn… vẫn còn…” Dì Đinh nói đến đây, đột ngột đẩy bình giữ nhiệt ra, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn mửa không ngừng. 6 Tôi nghe tiếng dì Đinh trong nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mẹ tôi khi hút m.á.u từ chiếc chiếu đẫm máu, cùng cảnh bà cầm d.a.o phay uống m.á.u lươn. Những hình ảnh ấy đan xen với lời kể của dì Đinh về cô bé kia, khiến tôi dần hiểu ra những gì bà đã chứng kiến. Dạ dày tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng cầm bình giữ nhiệt đi vào nhà vệ sinh chăm sóc dì Đinh. Một lúc lâu sau, dì Đinh rửa mặt, uống vài ngụm nước nhưng sắc mặt vẫn tái xanh. Tôi nhìn dì, nói nhỏ: “Cháu xin lỗi. Cháu không nên khơi lại những chuyện không hay như vậy…” Không ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên chiếc bình, dì đã vội vã rời đi. Dì Đinh vẫy tay ra hiệu không sao, rồi uống thêm vài ngụm nước. Dì nhẹ giọng kể tiếp: “Lúc đó, đồng chí bên đồn công an và trạm y tế đã mang cô bé kia đi nhưng mẹ cô bé vẫn ôm chặt lấy cái bình đó. Bà ấy nói cái bình là m.á.u thịt của mình, nhất định phải để cô bé mang theo, không được rời xa nó.” Sắc mặt dì Đinh xám ngắt khi bà kể tiếp: “Nhưng khi đó cô bé gần như đã c.h.ế.t rồi, ai mà tin lời bà ta chứ. Họ cố đẩy cái bình ra nhưng mẹ cô bé lại ôm chặt lấy, vừa khóc lớn vừa mắng chúng tôi, bảo chúng tôi hại c.h.ế.t con trai bà ấy.” Dì nói xong, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, liên tục xoa qua lại. Tôi nhìn cái bình đong đưa trong tay dì, bước tới nhận lấy để rót thêm nước. Dì Đinh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, giọng nhỏ lại: “Sau đó ở bệnh viện, cô bé kia không qua khỏi. Toàn thân cô bé đầy những con rắn không da ký sinh, thịt trên người gần như bị ăn sạch. Đứa trẻ trong bụng mẹ cô bé cũng đã c.h.ế.t lưu. Khi lấy ra, nó là một bào thai quái dị, không có tay chân.” Không có tay chân… chẳng phải chỉ còn phần đầu nối với thân mình sao? Chẳng phải… Tôi nghĩ đến cái bồn sứ, nơi những con rắn không da ngâm mình trong m.á.u loãng. Nếu đứa trẻ lớn lên, không có tay chân, liệu có phải cũng sẽ giống như vậy không?
Trương Tân Trúc vội rót nước từ bình giữ nhiệt, đưa cho dì Đinh.
Dì nhấp một ngụm nước, rồi nhìn xuống tay tôi, tiếp tục kể: “Sau đó, một ngày nọ, có người vào rừng săn cáo, nghe thấy tiếng la thảm thiết nên ghé lại xem, rồi báo với công an. Khi ấy, những người trốn trong núi phần lớn là để tránh bị bắt vì vi phạm chính sách sinh con.”
“Người báo án nói, ở đó m.á.u chảy khắp nơi. Công an nghĩ có thể là một thai phụ sắp sinh, sợ có chuyện không may nên họ gọi chúng tôi cùng với người bên trạm y tế đi kiểm tra, sợ có người mất mạng.” Dì Đinh ôm chặt bình giữ nhiệt, tay dì bắt đầu run rẩy.
Trương Tân Trúc đưa tay giữ lấy tay dì, bình giữ nhiệt còn chưa bị đổ ra.
Dì như hít một hơi thật mạnh, sau đó nhìn tôi và nói: “Khi tôi đến nơi, đó là một hang động bị đào sâu vào núi, bên ngoài được che bằng cành cây. Bên trong, trên mặt đất chỉ có ít củi và một cái chăn cũ. Một cô bé chừng mười mấy tuổi nằm cạnh đống củi, toàn thân bê bết máu, cả tay và chân chỉ còn trơ ;ại xương.”
“Có rất nhiều con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, bò ra bò vào các vết thương trên người cô bé. Những con rắn đó trắng bệch như vừa lột da, trông giống như con lươn chui ra từ bùn khi người ta đào đất. Chúng bò vào các vết thịt còn sót lại trên người cô bé.” Dì Đinh nói, môi bà không ngừng mím chặt, nuốt nước bọt liên tục.
Dì ôm chặt bình giữ nhiệt, cẩn thận nhấp một ngụm nước: “Trên cổ cô bé còn một sợi dây thừng, trói chặt cô bé trong hang. Mẹ cô bé nằm trong chăn, bụng căng phồng to lớn. Khi chúng tôi đến nơi, bà ấy vẫn còn… vẫn còn…”
Dì Đinh nói đến đây, đột ngột đẩy bình giữ nhiệt ra, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn mửa không ngừng.
6
Tôi nghe tiếng dì Đinh trong nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mẹ tôi khi hút m.á.u từ chiếc chiếu đẫm máu, cùng cảnh bà cầm d.a.o phay uống m.á.u lươn. Những hình ảnh ấy đan xen với lời kể của dì Đinh về cô bé kia, khiến tôi dần hiểu ra những gì bà đã chứng kiến. Dạ dày tôi bắt đầu co thắt dữ dội.
Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng cầm bình giữ nhiệt đi vào nhà vệ sinh chăm sóc dì Đinh.
Một lúc lâu sau, dì Đinh rửa mặt, uống vài ngụm nước nhưng sắc mặt vẫn tái xanh.
Tôi nhìn dì, nói nhỏ: “Cháu xin lỗi. Cháu không nên khơi lại những chuyện không hay như vậy…”
Không ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên chiếc bình, dì đã vội vã rời đi.
Dì Đinh vẫy tay ra hiệu không sao, rồi uống thêm vài ngụm nước. Dì nhẹ giọng kể tiếp: “Lúc đó, đồng chí bên đồn công an và trạm y tế đã mang cô bé kia đi nhưng mẹ cô bé vẫn ôm chặt lấy cái bình đó. Bà ấy nói cái bình là m.á.u thịt của mình, nhất định phải để cô bé mang theo, không được rời xa nó.”
Sắc mặt dì Đinh xám ngắt khi bà kể tiếp: “Nhưng khi đó cô bé gần như đã c.h.ế.t rồi, ai mà tin lời bà ta chứ. Họ cố đẩy cái bình ra nhưng mẹ cô bé lại ôm chặt lấy, vừa khóc lớn vừa mắng chúng tôi, bảo chúng tôi hại c.h.ế.t con trai bà ấy.”
Dì nói xong, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, liên tục xoa qua lại.
Tôi nhìn cái bình đong đưa trong tay dì, bước tới nhận lấy để rót thêm nước.
Dì Đinh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, giọng nhỏ lại: “Sau đó ở bệnh viện, cô bé kia không qua khỏi. Toàn thân cô bé đầy những con rắn không da ký sinh, thịt trên người gần như bị ăn sạch. Đứa trẻ trong bụng mẹ cô bé cũng đã c.h.ế.t lưu. Khi lấy ra, nó là một bào thai quái dị, không có tay chân.”
Không có tay chân… chẳng phải chỉ còn phần đầu nối với thân mình sao? Chẳng phải…
Tôi nghĩ đến cái bồn sứ, nơi những con rắn không da ngâm mình trong m.á.u loãng. Nếu đứa trẻ lớn lên, không có tay chân, liệu có phải cũng sẽ giống như vậy không?
Cốt Nhục Xà ĐànTác giả: Khuyết DanhTruyện Dị Giới, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Linh Dị1 Ông bà nội tôi đặc biệt trọng nam khinh nữ, từ khi tôi còn nhỏ, trong mắt bọ họ lúc nào tôi cũng không vừa ý. Dù ba mẹ tôi lập nghiệp ở thành phố, không thường xuyên về quê, Họ vẫn thường đến tận nơi thúc giục sinh con trai, la lối, khóc lóc, chửi bới đủ kiểu. Ba mẹ tôi cũng rất nỗ lực để có một đứa con trai. Bao nhiêu năm nay, nhà tôi lúc nào cũng có mùi thuốc bắc, họ định kỳ đi bệnh viện, còn thử cả thụ tinh trong ống nghiệm. Ông bà nội tôi thì đi khắp nơi cầu khấn, thắp hương, bái Phật, tìm đủ các phương pháp bí truyền để sinh con trai. Nhưng dù ba mẹ tôi không có vấn đề gì về sức khỏe, cuối cùng vẫn không thể có con trai. Ba tôi, từ trong tâm can, cũng rất thích con trai. Từ nhỏ, đừng nói là ôm tôi, ông ấy còn ít khi nói chuyện với tôi. Nhưng khi ở ngoài, thấy con trai nhà người khác, ông ấy lại đặc biệt nhiệt tình, sẽ ôm, sẽ thân thiết. Thế nên tất cả mọi người xung quanh đều biết ba mẹ tôi mong có con trai đến phát điên. Đúng rồi, tôi tên là Từ Niệm Nhi. Cho… Trương Tân Trúc vội rót nước từ bình giữ nhiệt, đưa cho dì Đinh. Dì nhấp một ngụm nước, rồi nhìn xuống tay tôi, tiếp tục kể: “Sau đó, một ngày nọ, có người vào rừng săn cáo, nghe thấy tiếng la thảm thiết nên ghé lại xem, rồi báo với công an. Khi ấy, những người trốn trong núi phần lớn là để tránh bị bắt vì vi phạm chính sách sinh con.” “Người báo án nói, ở đó m.á.u chảy khắp nơi. Công an nghĩ có thể là một thai phụ sắp sinh, sợ có chuyện không may nên họ gọi chúng tôi cùng với người bên trạm y tế đi kiểm tra, sợ có người mất mạng.” Dì Đinh ôm chặt bình giữ nhiệt, tay dì bắt đầu run rẩy. Trương Tân Trúc đưa tay giữ lấy tay dì, bình giữ nhiệt còn chưa bị đổ ra. Dì như hít một hơi thật mạnh, sau đó nhìn tôi và nói: “Khi tôi đến nơi, đó là một hang động bị đào sâu vào núi, bên ngoài được che bằng cành cây. Bên trong, trên mặt đất chỉ có ít củi và một cái chăn cũ. Một cô bé chừng mười mấy tuổi nằm cạnh đống củi, toàn thân bê bết máu, cả tay và chân chỉ còn trơ ;ại xương.” “Có rất nhiều con rắn nhỏ bằng ngón tay cái, bò ra bò vào các vết thương trên người cô bé. Những con rắn đó trắng bệch như vừa lột da, trông giống như con lươn chui ra từ bùn khi người ta đào đất. Chúng bò vào các vết thịt còn sót lại trên người cô bé.” Dì Đinh nói, môi bà không ngừng mím chặt, nuốt nước bọt liên tục. Dì ôm chặt bình giữ nhiệt, cẩn thận nhấp một ngụm nước: “Trên cổ cô bé còn một sợi dây thừng, trói chặt cô bé trong hang. Mẹ cô bé nằm trong chăn, bụng căng phồng to lớn. Khi chúng tôi đến nơi, bà ấy vẫn còn… vẫn còn…” Dì Đinh nói đến đây, đột ngột đẩy bình giữ nhiệt ra, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, nôn mửa không ngừng. 6 Tôi nghe tiếng dì Đinh trong nhà vệ sinh nôn mửa không ngừng, trong đầu bỗng hiện lên hình ảnh mẹ tôi khi hút m.á.u từ chiếc chiếu đẫm máu, cùng cảnh bà cầm d.a.o phay uống m.á.u lươn. Những hình ảnh ấy đan xen với lời kể của dì Đinh về cô bé kia, khiến tôi dần hiểu ra những gì bà đã chứng kiến. Dạ dày tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Trương Tân Trúc liếc nhìn tôi một cái, rồi vội vàng cầm bình giữ nhiệt đi vào nhà vệ sinh chăm sóc dì Đinh. Một lúc lâu sau, dì Đinh rửa mặt, uống vài ngụm nước nhưng sắc mặt vẫn tái xanh. Tôi nhìn dì, nói nhỏ: “Cháu xin lỗi. Cháu không nên khơi lại những chuyện không hay như vậy…” Không ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy hình ảnh trên chiếc bình, dì đã vội vã rời đi. Dì Đinh vẫy tay ra hiệu không sao, rồi uống thêm vài ngụm nước. Dì nhẹ giọng kể tiếp: “Lúc đó, đồng chí bên đồn công an và trạm y tế đã mang cô bé kia đi nhưng mẹ cô bé vẫn ôm chặt lấy cái bình đó. Bà ấy nói cái bình là m.á.u thịt của mình, nhất định phải để cô bé mang theo, không được rời xa nó.” Sắc mặt dì Đinh xám ngắt khi bà kể tiếp: “Nhưng khi đó cô bé gần như đã c.h.ế.t rồi, ai mà tin lời bà ta chứ. Họ cố đẩy cái bình ra nhưng mẹ cô bé lại ôm chặt lấy, vừa khóc lớn vừa mắng chúng tôi, bảo chúng tôi hại c.h.ế.t con trai bà ấy.” Dì nói xong, ôm chặt bình giữ nhiệt trong tay, liên tục xoa qua lại. Tôi nhìn cái bình đong đưa trong tay dì, bước tới nhận lấy để rót thêm nước. Dì Đinh tiếp tục nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi, giọng nhỏ lại: “Sau đó ở bệnh viện, cô bé kia không qua khỏi. Toàn thân cô bé đầy những con rắn không da ký sinh, thịt trên người gần như bị ăn sạch. Đứa trẻ trong bụng mẹ cô bé cũng đã c.h.ế.t lưu. Khi lấy ra, nó là một bào thai quái dị, không có tay chân.” Không có tay chân… chẳng phải chỉ còn phần đầu nối với thân mình sao? Chẳng phải… Tôi nghĩ đến cái bồn sứ, nơi những con rắn không da ngâm mình trong m.á.u loãng. Nếu đứa trẻ lớn lên, không có tay chân, liệu có phải cũng sẽ giống như vậy không?