1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người…
Chương 5: Chương 5
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người… Trước kia ta chỉ nghĩ, lấy được Tiêu Mặc chính là hạnh phúc nhất trần đời. Bây giờ mới hiểu, được ở bên gia đình, được yêu thương cưng chiều, mới là hạnh phúc thực sự. Ca ca ta sững người, nhìn ta kỳ lạ: "Sao tự dưng khóc?" "Muội vui mà." "Thần thần bí bí, ta đi đây." Ta hít mũi, hỏi anh: "Ca, huynh đi đâu săn gà rừng ở đâu?" "Ngọc Sơn." Ta sững người — Miếu cầu duyên kia, nằm ở Ngọc Sơn! "Ca!" Ta vội vàng chạy lại: "Dẫn muội đi với! Muội cũng muốn đi!" Ta phải đến lấy lại tấm thẻ cầu duyên đó, nếu không, trong lòng luôn thấy bất an. Ca ca ta ngạc nhiên: "Muội cũng muốn đi? Kỳ lạ thật, chẳng phải muội rất ghét muỗi rừng sao... Thôi được, đi đi, dùng cây cung nhỏ hồi bé của ta vậy." 8 Ta đi theo ca ca đến đó, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Hạc Dương. Hắn mang theo một gã tùy tùng, đi giữa đám thiếu niên công tử, vừa nói vừa cười, tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn bày ra động tác giương cung lắp tên, khiến đám công tử kia liên tục kêu lên kinh ngạc.O Mai d.a.o muoi Trong số đó có người đầu tiên nhìn thấy ta, vội vàng nhắc nhở những người khác: "Phó Hạc Dương, kia kia kia, chẳng phải là người đó sao?" "Sao nàng ta lại tới đây? Chẳng lẽ nghe được tin ngươi tới săn bắn, nên cố ý bám theo?" "Đi đi đi, mau đi thôi, đừng cản trở chuyện tốt của người ta, Phó Hạc Dương, tự mình lo liệu cho tốt nhé!" "Này! Các ngươi..." Đám thiếu niên cười đùa chạy đi, để lại Phó Hạc Dương cùng một tên tùy tùng, đứng tại chỗ luống cuống không biết làm sao. Thấy ta và ca ca đã đến gần, Phó Hạc Dương đành phải chỉnh lại vẻ mặt, cười với ca ca ta: "Khụ, là Thẩm Hựu Tư à, ngươi cũng tới sao?" Ca ca ta hình như không vui, liền chặn họng hắn: "Rừng này lại không có chủ, sao? Ngươi tới được, ta lại không tới được à?" Ánh mắt Phó Hạc Dương lướt nhanh qua ta, cười gượng: "Ta không có ý đó..." "Ta mặc kệ ngươi có ý gì, muội muội, chúng ta đi." Ca ca ta chẳng thèm để ý tới hắn, kéo ta tiếp tục đi về phía trước. Phó Hạc Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vì đường lên Ngọc Sơn chỉ có một lối, nên hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau bọn ta. Đi được một đoạn, ta chậm bước lại. Cứ thế ngượng ngùng với Phó Hạc Dương cũng không phải cách, ta vẫn nên giải thích rõ ràng với hắn. Nhân lúc ca ca ta không chú ý, ta đi về phía hắn. Hắn vốn đang bực bội cúi đầu đi, thấy ta tới thì lập tức đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, làm bộ dáng trang trọng: "Thẩm cô nương, có chuyện gì sao?" "Phó tiểu tướng quân, hôm đó trước điện, Thái hậu nương nương hỏi ta việc tới miếu Nguyệt Lão..." Ta còn chưa nói hết, hắn đã như bừng tỉnh ngộ, mỉm cười thấu hiểu, trong đáy mắt còn ẩn giấu vài phần đắc ý, giống như mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay: "Không cần nói nữa, ta đều hiểu." Ta cảm thấy hắn chưa hiểu: "Không, ngươi nghe ta nói hết đã, hôm đó ta thực ra..." Hắn phất tay ngắt lời ta: "Thẩm cô nương, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi là người thẳng thắn, trên đời này hiếm có, nhưng Phó giá ta gia giáo rất nghiêm, chưa báo cho phụ mẫu biết, không dám tự ý làm chủ." "Không phải đâu Phó Hạc Dương, hôm đó ta chỉ là nói bừa thôi!" Hắn sững người, rồi lại như hiểu ra điều gì đó. "Ta hiểu." Hắn cười, nụ cười trong sáng không chút tạp chất, vậy mà khiến ta nổi hết da gà. Ta hít sâu một hơi lạnh. Thôi vậy, cứ coi như hắn đã tin đi. Đi thêm khoảng thời gian bằng một nén hương, miếu Nguyệt Lão đã hiện ra phía trước. Chỉ là không biết vì sao, trước miếu lại đậu mấy cỗ xe ngựa, trông rất quen mắt.O Mai d.a.o muoi Phó Hạc Dương hỏi: "Ai ở đó vậy?" Tên tùy tùng đi theo hắn tên Đắc Bảo trả lời: "Chắc là điện hạ Ninh Vương, nghe nói người tới cầu phúc cho Thái hậu nương nương." Tiêu Mặc? Ta giật mình, quay đầu nhìn Đắc Bảo: "Đây là miếu Nguyệt Lão, hắn tới đây cầu cái gì?" "Thẩm cô nương không biết sao? Trong miếu Nguyệt Lão còn có điện Lão Quân, rất nhiều người tới cầu phúc cầu thọ mà!" Chẳng lẽ là trùng hợp? Da đầu ta tê rần, vội trấn định lại tinh thần, nói với ca ca ta: "Ca, huynh đợi ta một chút, ta vào thay xiêm y, sẽ ra ngay." 9 Trong miếu vô cùng náo nhiệt, bên ngoài điện Lão Quân, rất nhiều đạo sĩ đang làm pháp sự. Ta không nhìn thấy Tiêu Mặc, dựa theo ký ức tiền kiếp, lần theo đường cũ tìm đến hậu viện, nơi có cây đại thụ treo đầy thẻ ước nguyện. May mắn là vẫn chưa có ai đến, tấm thẻ của ta vẫn yên ổn giấu trong đó. Ngoài ta ra, không ai có thể tìm thấy nó. Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gỡ thẻ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Vừa quay người lại, liền đụng phải ánh mắt của Tiêu Mặc. Hắn đứng nơi cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu rồi. Trong đầu ta như có tiếng "ầm" vang lên, tựa sấm nổ tung. Ta siết chặt thẻ trong tay, cố gắng ổn định tâm thần: "Ninh Vương điện hạ." Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"
Trước kia ta chỉ nghĩ, lấy được Tiêu Mặc chính là hạnh phúc nhất trần đời.
Bây giờ mới hiểu, được ở bên gia đình, được yêu thương cưng chiều, mới là hạnh phúc thực sự.
Ca ca ta sững người, nhìn ta kỳ lạ:
"Sao tự dưng khóc?"
"Muội vui mà."
"Thần thần bí bí, ta đi đây."
Ta hít mũi, hỏi anh:
"Ca, huynh đi đâu săn gà rừng ở đâu?"
"Ngọc Sơn."
Ta sững người — Miếu cầu duyên kia, nằm ở Ngọc Sơn!
"Ca!"
Ta vội vàng chạy lại:
"Dẫn muội đi với! Muội cũng muốn đi!"
Ta phải đến lấy lại tấm thẻ cầu duyên đó, nếu không, trong lòng luôn thấy bất an.
Ca ca ta ngạc nhiên:
"Muội cũng muốn đi? Kỳ lạ thật, chẳng phải muội rất ghét muỗi rừng sao... Thôi được, đi đi, dùng cây cung nhỏ hồi bé của ta vậy."
8
Ta đi theo ca ca đến đó, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Hạc Dương.
Hắn mang theo một gã tùy tùng, đi giữa đám thiếu niên công tử, vừa nói vừa cười, tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn bày ra động tác giương cung lắp tên, khiến đám công tử kia liên tục kêu lên kinh ngạc.O Mai d.a.o muoi
Trong số đó có người đầu tiên nhìn thấy ta, vội vàng nhắc nhở những người khác:
"Phó Hạc Dương, kia kia kia, chẳng phải là người đó sao?"
"Sao nàng ta lại tới đây? Chẳng lẽ nghe được tin ngươi tới săn bắn, nên cố ý bám theo?"
"Đi đi đi, mau đi thôi, đừng cản trở chuyện tốt của người ta, Phó Hạc Dương, tự mình lo liệu cho tốt nhé!"
"Này! Các ngươi..."
Đám thiếu niên cười đùa chạy đi, để lại Phó Hạc Dương cùng một tên tùy tùng, đứng tại chỗ luống cuống không biết làm sao.
Thấy ta và ca ca đã đến gần, Phó Hạc Dương đành phải chỉnh lại vẻ mặt, cười với ca ca ta: "Khụ, là Thẩm Hựu Tư à, ngươi cũng tới sao?"
Ca ca ta hình như không vui, liền chặn họng hắn: "Rừng này lại không có chủ, sao? Ngươi tới được, ta lại không tới được à?"
Ánh mắt Phó Hạc Dương lướt nhanh qua ta, cười gượng: "Ta không có ý đó..."
"Ta mặc kệ ngươi có ý gì, muội muội, chúng ta đi."
Ca ca ta chẳng thèm để ý tới hắn, kéo ta tiếp tục đi về phía trước.
Phó Hạc Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vì đường lên Ngọc Sơn chỉ có một lối, nên hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau bọn ta.
Đi được một đoạn, ta chậm bước lại.
Cứ thế ngượng ngùng với Phó Hạc Dương cũng không phải cách, ta vẫn nên giải thích rõ ràng với hắn.
Nhân lúc ca ca ta không chú ý, ta đi về phía hắn.
Hắn vốn đang bực bội cúi đầu đi, thấy ta tới thì lập tức đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, làm bộ dáng trang trọng:
"Thẩm cô nương, có chuyện gì sao?"
"Phó tiểu tướng quân, hôm đó trước điện, Thái hậu nương nương hỏi ta việc tới miếu Nguyệt Lão..."
Ta còn chưa nói hết, hắn đã như bừng tỉnh ngộ, mỉm cười thấu hiểu, trong đáy mắt còn ẩn giấu vài phần đắc ý, giống như mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay:
"Không cần nói nữa, ta đều hiểu."
Ta cảm thấy hắn chưa hiểu:
"Không, ngươi nghe ta nói hết đã, hôm đó ta thực ra..."
Hắn phất tay ngắt lời ta:
"Thẩm cô nương, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi là người thẳng thắn, trên đời này hiếm có, nhưng Phó giá ta gia giáo rất nghiêm, chưa báo cho phụ mẫu biết, không dám tự ý làm chủ."
"Không phải đâu Phó Hạc Dương, hôm đó ta chỉ là nói bừa thôi!"
Hắn sững người, rồi lại như hiểu ra điều gì đó.
"Ta hiểu."
Hắn cười, nụ cười trong sáng không chút tạp chất, vậy mà khiến ta nổi hết da gà.
Ta hít sâu một hơi lạnh.
Thôi vậy, cứ coi như hắn đã tin đi.
Đi thêm khoảng thời gian bằng một nén hương, miếu Nguyệt Lão đã hiện ra phía trước.
Chỉ là không biết vì sao, trước miếu lại đậu mấy cỗ xe ngựa, trông rất quen mắt.O Mai d.a.o muoi
Phó Hạc Dương hỏi:
"Ai ở đó vậy?"
Tên tùy tùng đi theo hắn tên Đắc Bảo trả lời:
"Chắc là điện hạ Ninh Vương, nghe nói người tới cầu phúc cho Thái hậu nương nương."
Tiêu Mặc?
Ta giật mình, quay đầu nhìn Đắc Bảo:
"Đây là miếu Nguyệt Lão, hắn tới đây cầu cái gì?"
"Thẩm cô nương không biết sao? Trong miếu Nguyệt Lão còn có điện Lão Quân, rất nhiều người tới cầu phúc cầu thọ mà!"
Chẳng lẽ là trùng hợp?
Da đầu ta tê rần, vội trấn định lại tinh thần, nói với ca ca ta:
"Ca, huynh đợi ta một chút, ta vào thay xiêm y, sẽ ra ngay."
9
Trong miếu vô cùng náo nhiệt, bên ngoài điện Lão Quân, rất nhiều đạo sĩ đang làm pháp sự.
Ta không nhìn thấy Tiêu Mặc, dựa theo ký ức tiền kiếp, lần theo đường cũ tìm đến hậu viện, nơi có cây đại thụ treo đầy thẻ ước nguyện.
May mắn là vẫn chưa có ai đến, tấm thẻ của ta vẫn yên ổn giấu trong đó.
Ngoài ta ra, không ai có thể tìm thấy nó.
Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gỡ thẻ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vừa quay người lại, liền đụng phải ánh mắt của Tiêu Mặc.
Hắn đứng nơi cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu rồi.
Trong đầu ta như có tiếng "ầm" vang lên, tựa sấm nổ tung.
Ta siết chặt thẻ trong tay, cố gắng ổn định tâm thần:
"Ninh Vương điện hạ."
Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới khàn giọng hỏi:
"Ngươi đến đây làm gì?"
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người… Trước kia ta chỉ nghĩ, lấy được Tiêu Mặc chính là hạnh phúc nhất trần đời. Bây giờ mới hiểu, được ở bên gia đình, được yêu thương cưng chiều, mới là hạnh phúc thực sự. Ca ca ta sững người, nhìn ta kỳ lạ: "Sao tự dưng khóc?" "Muội vui mà." "Thần thần bí bí, ta đi đây." Ta hít mũi, hỏi anh: "Ca, huynh đi đâu săn gà rừng ở đâu?" "Ngọc Sơn." Ta sững người — Miếu cầu duyên kia, nằm ở Ngọc Sơn! "Ca!" Ta vội vàng chạy lại: "Dẫn muội đi với! Muội cũng muốn đi!" Ta phải đến lấy lại tấm thẻ cầu duyên đó, nếu không, trong lòng luôn thấy bất an. Ca ca ta ngạc nhiên: "Muội cũng muốn đi? Kỳ lạ thật, chẳng phải muội rất ghét muỗi rừng sao... Thôi được, đi đi, dùng cây cung nhỏ hồi bé của ta vậy." 8 Ta đi theo ca ca đến đó, cũng không nghĩ tới sẽ gặp được Phó Hạc Dương. Hắn mang theo một gã tùy tùng, đi giữa đám thiếu niên công tử, vừa nói vừa cười, tràn đầy sức sống, thỉnh thoảng còn bày ra động tác giương cung lắp tên, khiến đám công tử kia liên tục kêu lên kinh ngạc.O Mai d.a.o muoi Trong số đó có người đầu tiên nhìn thấy ta, vội vàng nhắc nhở những người khác: "Phó Hạc Dương, kia kia kia, chẳng phải là người đó sao?" "Sao nàng ta lại tới đây? Chẳng lẽ nghe được tin ngươi tới săn bắn, nên cố ý bám theo?" "Đi đi đi, mau đi thôi, đừng cản trở chuyện tốt của người ta, Phó Hạc Dương, tự mình lo liệu cho tốt nhé!" "Này! Các ngươi..." Đám thiếu niên cười đùa chạy đi, để lại Phó Hạc Dương cùng một tên tùy tùng, đứng tại chỗ luống cuống không biết làm sao. Thấy ta và ca ca đã đến gần, Phó Hạc Dương đành phải chỉnh lại vẻ mặt, cười với ca ca ta: "Khụ, là Thẩm Hựu Tư à, ngươi cũng tới sao?" Ca ca ta hình như không vui, liền chặn họng hắn: "Rừng này lại không có chủ, sao? Ngươi tới được, ta lại không tới được à?" Ánh mắt Phó Hạc Dương lướt nhanh qua ta, cười gượng: "Ta không có ý đó..." "Ta mặc kệ ngươi có ý gì, muội muội, chúng ta đi." Ca ca ta chẳng thèm để ý tới hắn, kéo ta tiếp tục đi về phía trước. Phó Hạc Dương đứng nguyên tại chỗ một lúc, vì đường lên Ngọc Sơn chỉ có một lối, nên hắn chỉ có thể lẽo đẽo theo sau bọn ta. Đi được một đoạn, ta chậm bước lại. Cứ thế ngượng ngùng với Phó Hạc Dương cũng không phải cách, ta vẫn nên giải thích rõ ràng với hắn. Nhân lúc ca ca ta không chú ý, ta đi về phía hắn. Hắn vốn đang bực bội cúi đầu đi, thấy ta tới thì lập tức đứng thẳng, hai tay chắp sau lưng, làm bộ dáng trang trọng: "Thẩm cô nương, có chuyện gì sao?" "Phó tiểu tướng quân, hôm đó trước điện, Thái hậu nương nương hỏi ta việc tới miếu Nguyệt Lão..." Ta còn chưa nói hết, hắn đã như bừng tỉnh ngộ, mỉm cười thấu hiểu, trong đáy mắt còn ẩn giấu vài phần đắc ý, giống như mọi việc đều đã nằm trong lòng bàn tay: "Không cần nói nữa, ta đều hiểu." Ta cảm thấy hắn chưa hiểu: "Không, ngươi nghe ta nói hết đã, hôm đó ta thực ra..." Hắn phất tay ngắt lời ta: "Thẩm cô nương, ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi là người thẳng thắn, trên đời này hiếm có, nhưng Phó giá ta gia giáo rất nghiêm, chưa báo cho phụ mẫu biết, không dám tự ý làm chủ." "Không phải đâu Phó Hạc Dương, hôm đó ta chỉ là nói bừa thôi!" Hắn sững người, rồi lại như hiểu ra điều gì đó. "Ta hiểu." Hắn cười, nụ cười trong sáng không chút tạp chất, vậy mà khiến ta nổi hết da gà. Ta hít sâu một hơi lạnh. Thôi vậy, cứ coi như hắn đã tin đi. Đi thêm khoảng thời gian bằng một nén hương, miếu Nguyệt Lão đã hiện ra phía trước. Chỉ là không biết vì sao, trước miếu lại đậu mấy cỗ xe ngựa, trông rất quen mắt.O Mai d.a.o muoi Phó Hạc Dương hỏi: "Ai ở đó vậy?" Tên tùy tùng đi theo hắn tên Đắc Bảo trả lời: "Chắc là điện hạ Ninh Vương, nghe nói người tới cầu phúc cho Thái hậu nương nương." Tiêu Mặc? Ta giật mình, quay đầu nhìn Đắc Bảo: "Đây là miếu Nguyệt Lão, hắn tới đây cầu cái gì?" "Thẩm cô nương không biết sao? Trong miếu Nguyệt Lão còn có điện Lão Quân, rất nhiều người tới cầu phúc cầu thọ mà!" Chẳng lẽ là trùng hợp? Da đầu ta tê rần, vội trấn định lại tinh thần, nói với ca ca ta: "Ca, huynh đợi ta một chút, ta vào thay xiêm y, sẽ ra ngay." 9 Trong miếu vô cùng náo nhiệt, bên ngoài điện Lão Quân, rất nhiều đạo sĩ đang làm pháp sự. Ta không nhìn thấy Tiêu Mặc, dựa theo ký ức tiền kiếp, lần theo đường cũ tìm đến hậu viện, nơi có cây đại thụ treo đầy thẻ ước nguyện. May mắn là vẫn chưa có ai đến, tấm thẻ của ta vẫn yên ổn giấu trong đó. Ngoài ta ra, không ai có thể tìm thấy nó. Ta thở phào nhẹ nhõm, đưa tay gỡ thẻ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay. Vừa quay người lại, liền đụng phải ánh mắt của Tiêu Mặc. Hắn đứng nơi cửa, không biết đã nhìn ta bao lâu rồi. Trong đầu ta như có tiếng "ầm" vang lên, tựa sấm nổ tung. Ta siết chặt thẻ trong tay, cố gắng ổn định tâm thần: "Ninh Vương điện hạ." Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta, hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"