Tác giả:

1   "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi."   Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục.   Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà.   Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về.   "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi."   "Vương phi..."   Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra.   Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.   Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta.   Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc.   Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già.   Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi.   Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người…

Truyện chữ