1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người…
Chương 10: Chương 10
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người… Ta cúi đầu, mỉm cười e thẹn. Tiêu Mặc nhìn ta, ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt lịm. Hắn ho khẽ, trên khăn tay đã lấm tấm m.á.u đỏ. "Vương gia!" Có người muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt đi: "Không sao. Bổn vương vốn định uống cùng chư vị một chén, chỉ tiếc thân thể không khoẻ, đành phải cáo lui trước. Mời các vị cứ tự nhiên." Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm, bước chân lảo đảo, rời đi trong vẻ thê lương. Đợi hắn đi xa, ta mới lặng lẽ ngồi xuống, từng chút một lấy lại nhịp thở. Ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, ta đã nhận ra ánh mắt hắn nhìn ta có điều khác thường. Thì ra, ta đoán đúng rồi, hắn thực sự cũng đã trọng sinh. Nếu đã trọng sinh, vì sao hắn còn đến tìm ta, mà không đi tìm thanh mai trúc mã của mình? Chẳng lẽ vì thấy ta đã c.h.ế.t, nên mới hối hận? Ta siết chặt lấy chén trà, ngón tay trắng bệch. Nhưng hối hận thì có ích gì? Nếu ta không trọng sinh, ta nào còn cơ hội chờ hắn bù đắp! Ông trời đã cho ta một lần nữa sống lại, tỉnh táo đối mặt tất cả, ta nhất định phải sống thật tốt. Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bước lại vết xe đổ ngày xưa. 15 Yến tiệc kết thúc, rất nhiều người đã uống say, ba người một nhóm, năm người một hội, xiêu xiêu vẹo vẹo. Ta cáo từ Công chúa Vinh Xương, rời khỏi Thuỷ Tạ, lại chạm mặt Tiêu Mặc đang đi tới.O mai d.a.o Muoi Ta vốn định lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy, nào ngờ hắn đã nhanh chóng chặn trước mặt ta: "Thẩm cô nương." Hắn sắc mặt đã khá hơn nhiều, cúi đầu nhìn ta, khóe môi miễn cưỡng treo một nụ cười: "Thẩm cô nương định về rồi sao?" "Vâng, Vương gia." Ta cười gượng. "Phụ mẫu cùng ca ca thần nữ đều đang chờ thần nữ trở về." "Không biết Thẩm cô nương có thời gian, nghe ta nói mấy câu chăng?" "E rằng... không có." Ta cười gượng, thật lòng không muốn đơn độc ở lại cùng hắn, nhưng nhất thời cũng không tìm ra cớ gì để thoát thân. Đúng lúc đó, không xa, Phó Hạc Dương đang bước nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy ta, hơi do dự một chút rồi sải bước đi tới: "Gia Ngư, chẳng phải đã hẹn cùng nhau về nhà sao? Sao giờ mới ra?" Hắn hành lễ với Ninh Vương, cười tủm tỉm nhìn ta. Ta như thấy được cứu tinh, vội vàng đáp: "Chỉ là bị chậm trễ một chút thôi, đi nào đi nào, chúng ta cùng về!" Dứt lời, không thèm nhìn Tiêu Mặc thêm lần nào, ta kéo lấy cánh tay Phó Hạc Dương, chạy vội đi. Ra tới cổng ngoài, thấy Tiêu Mặc không đuổi theo, ta mới buông tay hắn ra. Nụ cười trên mặt Phó Hạc Dương cũng ngay lập tức biến mất: "Ta đi đây." "Khoan đã!" Ta vội vàng chạy theo. Hắn bước rất nhanh, ta gần như phải chạy mới đuổi kịp: "Phó Hạc Dương, huynh đặc biệt tới đón ta sao?" Hắn mặt lạnh, hàm hồ ừ một tiếng. "Tại sao vậy?" Ban đầu hắn không định trả lời, đi một đoạn, lại bỗng nhiên dừng bước: "Chỉ là... ta nghĩ ngươi hẳn không muốn nói chuyện với ngài ấy." "Sao huynh biết?" "Trên tấm thẻ cầu duyên của ngươi, từng viết tên ngài ấy." Hắn nói chậm rãi. "Sau lại đích thân lấy xuống, trong miếu Nguyệt Lão, ngươi còn nói trước mặt ngài ấy rằng ngươi đã thích người khác. Ta nghĩ, hẳn là ngài ấy đã làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét. Nữ tử mà, một khi không thích nữa, thì ghét tới tận xương tuỷ. Ngươi nhất định không muốn gặp ngài ấy nữa." Thì ra là vậy. "Huynh thật tốt." Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn. Hắn đắc ý một thoáng, sau đó lại nhanh chóng lạnh mặt: "Chỉ là tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì với ngươi đâu." "Ta có nói huynh thích ta đâu. Hứ, ta đi đây!" Ta hừ một tiếng, vẫy tay bỏ hắn lại, chạy đi tìm Thu Hà. 16 Hôm sau, ta và ca ca ở nhà nghiên cứu bàn cờ mười sáu ô. Thu Hà chạy vào vườn sau, do dự nói: "Phó tiểu tướng quân đang đi tới đi lui trước cổng phủ." Ca ca ta dừng đũa lại: "Hắn ở ngoài đó làm gì vậy?" "Không biết... Ngài ấy đứng từ xa, quay qua quay lại, đã gần một canh giờ rồi. Nô tì cũng không biết ngài ấy chỉ đi ngang qua hay là muốn vào phủ, mà nô tì cũng không dám hỏi." "Để ta ra xem." Ta cũng đứng dậy, nấp sau lưng ca ca, theo ra ngoài.O Mai d.a.o Muoi Ca ca mở cửa, quả nhiên thấy Phó Hạc Dương ở không xa, đi đi lại lại, bộ dạng tràn đầy tâm sự. "Này, Phó Hạc Dương! Ngươi làm gì đó?" Phó Hạc Dương giật mình: "Ơ, Thẩm Hựu Tư à... Ta, ta không có gì, chỉ tiện thể đi dạo thôi." "Vậy sao ngươi cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta? Vào uống chén trà đi?" "Không không, ta đi chỗ khác dạo tiếp." Phó Hạc Dương cười gượng, quay người đi được hai bước, lại quay lại: "Thẩm Hựu Tư, hay là... ta vào nhà ngươi dạo một chút?" Thấy hắn sắp bước vào, ta vội vàng chạy về phòng ăn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Chẳng bao lâu, ca ca đã dẫn hắn đến. Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói. Chỉ uống trà, ngồi đó lặng lẽ, nhìn ta chơi bàn cờ mười sáu ô. Ta ngẩng đầu lên, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì, ngắm nghía tách trà trong tay. Không bình thường chút nào.
Ta cúi đầu, mỉm cười e thẹn.
Tiêu Mặc nhìn ta, ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt lịm.
Hắn ho khẽ, trên khăn tay đã lấm tấm m.á.u đỏ.
"Vương gia!"
Có người muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt đi:
"Không sao. Bổn vương vốn định uống cùng chư vị một chén, chỉ tiếc thân thể không khoẻ, đành phải cáo lui trước. Mời các vị cứ tự nhiên."
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm, bước chân lảo đảo, rời đi trong vẻ thê lương.
Đợi hắn đi xa, ta mới lặng lẽ ngồi xuống, từng chút một lấy lại nhịp thở.
Ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, ta đã nhận ra ánh mắt hắn nhìn ta có điều khác thường.
Thì ra, ta đoán đúng rồi, hắn thực sự cũng đã trọng sinh.
Nếu đã trọng sinh, vì sao hắn còn đến tìm ta, mà không đi tìm thanh mai trúc mã của mình?
Chẳng lẽ vì thấy ta đã c.h.ế.t, nên mới hối hận?
Ta siết chặt lấy chén trà, ngón tay trắng bệch.
Nhưng hối hận thì có ích gì?
Nếu ta không trọng sinh, ta nào còn cơ hội chờ hắn bù đắp!
Ông trời đã cho ta một lần nữa sống lại, tỉnh táo đối mặt tất cả, ta nhất định phải sống thật tốt.
Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bước lại vết xe đổ ngày xưa.
15
Yến tiệc kết thúc, rất nhiều người đã uống say, ba người một nhóm, năm người một hội, xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ta cáo từ Công chúa Vinh Xương, rời khỏi Thuỷ Tạ, lại chạm mặt Tiêu Mặc đang đi tới.O mai d.a.o Muoi
Ta vốn định lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy, nào ngờ hắn đã nhanh chóng chặn trước mặt ta:
"Thẩm cô nương."
Hắn sắc mặt đã khá hơn nhiều, cúi đầu nhìn ta, khóe môi miễn cưỡng treo một nụ cười:
"Thẩm cô nương định về rồi sao?"
"Vâng, Vương gia." Ta cười gượng.
"Phụ mẫu cùng ca ca thần nữ đều đang chờ thần nữ trở về."
"Không biết Thẩm cô nương có thời gian, nghe ta nói mấy câu chăng?"
"E rằng... không có."
Ta cười gượng, thật lòng không muốn đơn độc ở lại cùng hắn, nhưng nhất thời cũng không tìm ra cớ gì để thoát thân.
Đúng lúc đó, không xa, Phó Hạc Dương đang bước nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy ta, hơi do dự một chút rồi sải bước đi tới:
"Gia Ngư, chẳng phải đã hẹn cùng nhau về nhà sao? Sao giờ mới ra?"
Hắn hành lễ với Ninh Vương, cười tủm tỉm nhìn ta.
Ta như thấy được cứu tinh, vội vàng đáp:
"Chỉ là bị chậm trễ một chút thôi, đi nào đi nào, chúng ta cùng về!"
Dứt lời, không thèm nhìn Tiêu Mặc thêm lần nào, ta kéo lấy cánh tay Phó Hạc Dương, chạy vội đi.
Ra tới cổng ngoài, thấy Tiêu Mặc không đuổi theo, ta mới buông tay hắn ra.
Nụ cười trên mặt Phó Hạc Dương cũng ngay lập tức biến mất:
"Ta đi đây."
"Khoan đã!"
Ta vội vàng chạy theo.
Hắn bước rất nhanh, ta gần như phải chạy mới đuổi kịp:
"Phó Hạc Dương, huynh đặc biệt tới đón ta sao?"
Hắn mặt lạnh, hàm hồ ừ một tiếng.
"Tại sao vậy?"
Ban đầu hắn không định trả lời, đi một đoạn, lại bỗng nhiên dừng bước:
"Chỉ là... ta nghĩ ngươi hẳn không muốn nói chuyện với ngài ấy."
"Sao huynh biết?"
"Trên tấm thẻ cầu duyên của ngươi, từng viết tên ngài ấy." Hắn nói chậm rãi.
"Sau lại đích thân lấy xuống, trong miếu Nguyệt Lão, ngươi còn nói trước mặt ngài ấy rằng ngươi đã thích người khác. Ta nghĩ, hẳn là ngài ấy đã làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét. Nữ tử mà, một khi không thích nữa, thì ghét tới tận xương tuỷ. Ngươi nhất định không muốn gặp ngài ấy nữa."
Thì ra là vậy.
"Huynh thật tốt." Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn.
Hắn đắc ý một thoáng, sau đó lại nhanh chóng lạnh mặt:
"Chỉ là tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì với ngươi đâu."
"Ta có nói huynh thích ta đâu. Hứ, ta đi đây!"
Ta hừ một tiếng, vẫy tay bỏ hắn lại, chạy đi tìm Thu Hà.
16
Hôm sau, ta và ca ca ở nhà nghiên cứu bàn cờ mười sáu ô.
Thu Hà chạy vào vườn sau, do dự nói:
"Phó tiểu tướng quân đang đi tới đi lui trước cổng phủ."
Ca ca ta dừng đũa lại:
"Hắn ở ngoài đó làm gì vậy?"
"Không biết... Ngài ấy đứng từ xa, quay qua quay lại, đã gần một canh giờ rồi. Nô tì cũng không biết ngài ấy chỉ đi ngang qua hay là muốn vào phủ, mà nô tì cũng không dám hỏi."
"Để ta ra xem."
Ta cũng đứng dậy, nấp sau lưng ca ca, theo ra ngoài.O Mai d.a.o Muoi
Ca ca mở cửa, quả nhiên thấy Phó Hạc Dương ở không xa, đi đi lại lại, bộ dạng tràn đầy tâm sự.
"Này, Phó Hạc Dương! Ngươi làm gì đó?"
Phó Hạc Dương giật mình:
"Ơ, Thẩm Hựu Tư à... Ta, ta không có gì, chỉ tiện thể đi dạo thôi."
"Vậy sao ngươi cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta? Vào uống chén trà đi?"
"Không không, ta đi chỗ khác dạo tiếp."
Phó Hạc Dương cười gượng, quay người đi được hai bước, lại quay lại:
"Thẩm Hựu Tư, hay là... ta vào nhà ngươi dạo một chút?"
Thấy hắn sắp bước vào, ta vội vàng chạy về phòng ăn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề.
Chẳng bao lâu, ca ca đã dẫn hắn đến.
Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói.
Chỉ uống trà, ngồi đó lặng lẽ, nhìn ta chơi bàn cờ mười sáu ô.
Ta ngẩng đầu lên, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì, ngắm nghía tách trà trong tay.
Không bình thường chút nào.
Kiếp Này Hạnh Phúc Bên NgườiTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Trọng Sinh1 "Vương phi, người cứ ngủ trước đi, vương gia sẽ sớm trở về thôi." Thu Hà vén rèm bước vào, lại một lần nữa thúc giục. Nhưng hôm nay là sinh thần của ta mà. Hắn chưa từng vắng mặt bao giờ, mỗi năm đều cẩn thận chuẩn bị lễ vật cho ta, chỉ riêng năm nay không về. "Ta đợi thêm chút nữa." Ta cắn môi, nài nỉ Thu Hà: "Hâm nóng thức ăn lại đi." "Vương phi..." Thu Hà ngập ngừng, ánh mắt đầy thương xót nhìn ta, rồi bưng mâm thức ăn lui ra. Ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy bất an. Tiêu Mặc là người tốt với ta nhất, chỉ sau phụ mẫu ta. Thuở nhỏ ta vô tình bị ngã, đầu bị đập xuống đất gây tổn thương, từ đó trí óc không còn lanh lợi, học hành không xong, nữ công cũng vụng về, ai ai cũng nói ta là đồ ngốc. Họ hàng trong tộc thường xuyên chê cười ta, nói ta sau này gả không được, sẽ thành một cô nương già. Không ngờ, ta chẳng những được gả đi, mà còn gả làm Ninh Vương phi. Tiêu Mặc không chê ta ngốc nghếch, cũng không cho phép người… Ta cúi đầu, mỉm cười e thẹn. Tiêu Mặc nhìn ta, ánh sáng trong mắt hắn hoàn toàn tắt lịm. Hắn ho khẽ, trên khăn tay đã lấm tấm m.á.u đỏ. "Vương gia!" Có người muốn tiến tới đỡ hắn, nhưng bị hắn gạt đi: "Không sao. Bổn vương vốn định uống cùng chư vị một chén, chỉ tiếc thân thể không khoẻ, đành phải cáo lui trước. Mời các vị cứ tự nhiên." Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta một lúc, cuối cùng cũng không nói gì thêm, bước chân lảo đảo, rời đi trong vẻ thê lương. Đợi hắn đi xa, ta mới lặng lẽ ngồi xuống, từng chút một lấy lại nhịp thở. Ngày đó tại miếu Nguyệt Lão, ta đã nhận ra ánh mắt hắn nhìn ta có điều khác thường. Thì ra, ta đoán đúng rồi, hắn thực sự cũng đã trọng sinh. Nếu đã trọng sinh, vì sao hắn còn đến tìm ta, mà không đi tìm thanh mai trúc mã của mình? Chẳng lẽ vì thấy ta đã c.h.ế.t, nên mới hối hận? Ta siết chặt lấy chén trà, ngón tay trắng bệch. Nhưng hối hận thì có ích gì? Nếu ta không trọng sinh, ta nào còn cơ hội chờ hắn bù đắp! Ông trời đã cho ta một lần nữa sống lại, tỉnh táo đối mặt tất cả, ta nhất định phải sống thật tốt. Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bước lại vết xe đổ ngày xưa. 15 Yến tiệc kết thúc, rất nhiều người đã uống say, ba người một nhóm, năm người một hội, xiêu xiêu vẹo vẹo. Ta cáo từ Công chúa Vinh Xương, rời khỏi Thuỷ Tạ, lại chạm mặt Tiêu Mặc đang đi tới.O mai d.a.o Muoi Ta vốn định lảng tránh, giả vờ như không nhìn thấy, nào ngờ hắn đã nhanh chóng chặn trước mặt ta: "Thẩm cô nương." Hắn sắc mặt đã khá hơn nhiều, cúi đầu nhìn ta, khóe môi miễn cưỡng treo một nụ cười: "Thẩm cô nương định về rồi sao?" "Vâng, Vương gia." Ta cười gượng. "Phụ mẫu cùng ca ca thần nữ đều đang chờ thần nữ trở về." "Không biết Thẩm cô nương có thời gian, nghe ta nói mấy câu chăng?" "E rằng... không có." Ta cười gượng, thật lòng không muốn đơn độc ở lại cùng hắn, nhưng nhất thời cũng không tìm ra cớ gì để thoát thân. Đúng lúc đó, không xa, Phó Hạc Dương đang bước nhanh ra cổng lớn, nhìn thấy ta, hơi do dự một chút rồi sải bước đi tới: "Gia Ngư, chẳng phải đã hẹn cùng nhau về nhà sao? Sao giờ mới ra?" Hắn hành lễ với Ninh Vương, cười tủm tỉm nhìn ta. Ta như thấy được cứu tinh, vội vàng đáp: "Chỉ là bị chậm trễ một chút thôi, đi nào đi nào, chúng ta cùng về!" Dứt lời, không thèm nhìn Tiêu Mặc thêm lần nào, ta kéo lấy cánh tay Phó Hạc Dương, chạy vội đi. Ra tới cổng ngoài, thấy Tiêu Mặc không đuổi theo, ta mới buông tay hắn ra. Nụ cười trên mặt Phó Hạc Dương cũng ngay lập tức biến mất: "Ta đi đây." "Khoan đã!" Ta vội vàng chạy theo. Hắn bước rất nhanh, ta gần như phải chạy mới đuổi kịp: "Phó Hạc Dương, huynh đặc biệt tới đón ta sao?" Hắn mặt lạnh, hàm hồ ừ một tiếng. "Tại sao vậy?" Ban đầu hắn không định trả lời, đi một đoạn, lại bỗng nhiên dừng bước: "Chỉ là... ta nghĩ ngươi hẳn không muốn nói chuyện với ngài ấy." "Sao huynh biết?" "Trên tấm thẻ cầu duyên của ngươi, từng viết tên ngài ấy." Hắn nói chậm rãi. "Sau lại đích thân lấy xuống, trong miếu Nguyệt Lão, ngươi còn nói trước mặt ngài ấy rằng ngươi đã thích người khác. Ta nghĩ, hẳn là ngài ấy đã làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét. Nữ tử mà, một khi không thích nữa, thì ghét tới tận xương tuỷ. Ngươi nhất định không muốn gặp ngài ấy nữa." Thì ra là vậy. "Huynh thật tốt." Ta ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn. Hắn đắc ý một thoáng, sau đó lại nhanh chóng lạnh mặt: "Chỉ là tiện tay thôi, đừng nghĩ nhiều, ta không có ý gì với ngươi đâu." "Ta có nói huynh thích ta đâu. Hứ, ta đi đây!" Ta hừ một tiếng, vẫy tay bỏ hắn lại, chạy đi tìm Thu Hà. 16 Hôm sau, ta và ca ca ở nhà nghiên cứu bàn cờ mười sáu ô. Thu Hà chạy vào vườn sau, do dự nói: "Phó tiểu tướng quân đang đi tới đi lui trước cổng phủ." Ca ca ta dừng đũa lại: "Hắn ở ngoài đó làm gì vậy?" "Không biết... Ngài ấy đứng từ xa, quay qua quay lại, đã gần một canh giờ rồi. Nô tì cũng không biết ngài ấy chỉ đi ngang qua hay là muốn vào phủ, mà nô tì cũng không dám hỏi." "Để ta ra xem." Ta cũng đứng dậy, nấp sau lưng ca ca, theo ra ngoài.O Mai d.a.o Muoi Ca ca mở cửa, quả nhiên thấy Phó Hạc Dương ở không xa, đi đi lại lại, bộ dạng tràn đầy tâm sự. "Này, Phó Hạc Dương! Ngươi làm gì đó?" Phó Hạc Dương giật mình: "Ơ, Thẩm Hựu Tư à... Ta, ta không có gì, chỉ tiện thể đi dạo thôi." "Vậy sao ngươi cứ quanh quẩn trước cửa nhà ta? Vào uống chén trà đi?" "Không không, ta đi chỗ khác dạo tiếp." Phó Hạc Dương cười gượng, quay người đi được hai bước, lại quay lại: "Thẩm Hựu Tư, hay là... ta vào nhà ngươi dạo một chút?" Thấy hắn sắp bước vào, ta vội vàng chạy về phòng ăn, ngồi ngay ngắn chỉnh tề. Chẳng bao lâu, ca ca đã dẫn hắn đến. Hỏi hắn có chuyện gì, hắn cũng không chịu nói. Chỉ uống trà, ngồi đó lặng lẽ, nhìn ta chơi bàn cờ mười sáu ô. Ta ngẩng đầu lên, hắn lại giả vờ như không có chuyện gì, ngắm nghía tách trà trong tay. Không bình thường chút nào.