Tác giả:

Tỉnh dậy thấy hơi chóng mặt, hoa mắt, Triệu Giai Nho theo bản năng rên rĩ ra tiếng. “ A, đau quá…” Mộ đôi tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ trấn an. Miễn cưỡng mở mắt ra, đối diện trước mặt là người Triệu Giai Nho thấy rất quen thuộc  nhưng lại xa lạ. “… Tiểu Phúc? Là ngươi sao?” “ Ba, là ta. Ba, ngươi xem có còn nhớ chuyện trước khi té xỉu không, nếu không  ta sẽ  kể lại cho ngươi nghe.” Đem Triệu Giai Nho thả lại trên giường, Triệu Nam Phúc theo thói quen x** n*n huyệt thái dương. “ Chuyện trước lúc té xỉu? Ta té xỉu? Vậy sao ta một chút ấn tương cũng không có?” Nhìn thật là thập ma cũng muốn không đứng dậy đích Triệu Giai Nho liếc mắt một cái, Triệu Nam Phúc kêu nam nhân trung niên đang đứng thẳng bên giường mà phân phó: “ Phúc Phúc, lấy gương cùng nhiệt chúc đến.” “Vâng, thiếu gia” “ Tiểu Phúc nhà chúng ta từ lúc nào đã có người hầu?” “ Ba, năm nay là năm bao nhiêu?” Không trả lời câu hỏi của Triêu Giai Nho, Triệu Nam Phúc hỏi lại. “ Năm 1990, ta nhớ đích rất rõ ràng. Tiểu Phúc, ngươi không…

Truyện chữ