Tác giả:

"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…

Chương 10

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Nói đến tiền, Bùi Cảnh Xuyên tức giận. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại thành hình chữ “xuyên” lớn. Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát cũng pha ba phần lạnh lẽo, “Tống Gia Nguyệt, nhà ta không có tiền bằng nhà nàng.”“Gia đình ngoại tổ nàng đời đời là Hoàng thương, trong tay lại nắm giữ vài tuyến đường biển, ngày tiến vạn kim. Nhưng Thanh Tuyết dù sao cũng là muội muội của nàng, là Nhị tiểu thư đường đường chính chính trong phủ này!”“Chính vì các nàng khắc nghiệt với muội ấy, ta mới tặng trâm hoa cho muội ấy.”“Ta là đang thay nàng, người làm tỷ tỷ, mà bù đắp cho muội ấy, nàng có hiểu không?”Một đoạn lời lẽ kinh tởm như vậy, Bùi Cảnh Xuyên lại nói ra một cách đại nghĩa lẫm liệt.Liên Kiều ra sức cắn môi, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Bùi thiếu gia, bổng lộc của lão gia nhà ta, nuôi sống bản thân ông ấy còn chưa đủ. Tiền nuôi Liễu di nương và Nhị tiểu thư, đều là do phu nhân nhà bọn ta bỏ ra đó.”Đối với việc Liên Kiều chen lời, Bùi Cảnh Xuyên vô cùng bất mãn. Tuy nhiên, chàng tự cho mình là người có giáo dưỡng tốt, chưa bao giờ khiển trách hạ nhân bằng lời lẽ gay gắt.Lúc này chỉ liếc nhìn Liên Kiều một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu Nhị tiểu thư gọi phu nhân một tiếng mẫu thân, phu nhân nên đối xử bình đẳng. Ta ghét nhất những chuyện bất công.”“Tống gia nếu muốn thành hôn với Bùi gia ta, nên biết Bùi gia ta trọng danh tiếng nhất, tuyệt đối không dung thứ cho việc khắc nghiệt với nữ quyến như thế này.”Có lẽ cảm thấy mình nói quá nặng lời, Bùi Cảnh Xuyên lại dịu giọng, “Gia Nguyệt, nàng đã là tỷ tỷ, thì nên có dáng vẻ của một người tỷ tỷ. Những gì nàng có, Thanh Tuyết cũng nên có, như vậy mới đúng phép.”“Nếu có truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ khen ngợi mẫu thân nàng công bằng chính trực, nói gia phong nhà nàng tốt đẹp, tỷ muội hòa thuận.”“Nàng có phải đang chuẩn bị danh sách hồi môn không?”“Nên vậy, nên để mẫu thân nàng chuẩn bị hai phần y hệt nhau, không thể thiên vị bên này bên kia, làm Thanh Tuyết khó xử.”

Nói đến tiền, Bùi Cảnh Xuyên tức giận. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại thành hình chữ “xuyên” lớn. Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát cũng pha ba phần lạnh lẽo, “Tống Gia Nguyệt, nhà ta không có tiền bằng nhà nàng.”

“Gia đình ngoại tổ nàng đời đời là Hoàng thương, trong tay lại nắm giữ vài tuyến đường biển, ngày tiến vạn kim. Nhưng Thanh Tuyết dù sao cũng là muội muội của nàng, là Nhị tiểu thư đường đường chính chính trong phủ này!”

“Chính vì các nàng khắc nghiệt với muội ấy, ta mới tặng trâm hoa cho muội ấy.”

“Ta là đang thay nàng, người làm tỷ tỷ, mà bù đắp cho muội ấy, nàng có hiểu không?”

Một đoạn lời lẽ kinh tởm như vậy, Bùi Cảnh Xuyên lại nói ra một cách đại nghĩa lẫm liệt.

Liên Kiều ra sức cắn môi, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Bùi thiếu gia, bổng lộc của lão gia nhà ta, nuôi sống bản thân ông ấy còn chưa đủ. Tiền nuôi Liễu di nương và Nhị tiểu thư, đều là do phu nhân nhà bọn ta bỏ ra đó.”

Đối với việc Liên Kiều chen lời, Bùi Cảnh Xuyên vô cùng bất mãn. Tuy nhiên, chàng tự cho mình là người có giáo dưỡng tốt, chưa bao giờ khiển trách hạ nhân bằng lời lẽ gay gắt.

Lúc này chỉ liếc nhìn Liên Kiều một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu Nhị tiểu thư gọi phu nhân một tiếng mẫu thân, phu nhân nên đối xử bình đẳng. Ta ghét nhất những chuyện bất công.”

“Tống gia nếu muốn thành hôn với Bùi gia ta, nên biết Bùi gia ta trọng danh tiếng nhất, tuyệt đối không dung thứ cho việc khắc nghiệt với nữ quyến như thế này.”

Có lẽ cảm thấy mình nói quá nặng lời, Bùi Cảnh Xuyên lại dịu giọng, “Gia Nguyệt, nàng đã là tỷ tỷ, thì nên có dáng vẻ của một người tỷ tỷ. Những gì nàng có, Thanh Tuyết cũng nên có, như vậy mới đúng phép.”

“Nếu có truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ khen ngợi mẫu thân nàng công bằng chính trực, nói gia phong nhà nàng tốt đẹp, tỷ muội hòa thuận.”

“Nàng có phải đang chuẩn bị danh sách hồi môn không?”

“Nên vậy, nên để mẫu thân nàng chuẩn bị hai phần y hệt nhau, không thể thiên vị bên này bên kia, làm Thanh Tuyết khó xử.”

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Nói đến tiền, Bùi Cảnh Xuyên tức giận. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại thành hình chữ “xuyên” lớn. Giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát cũng pha ba phần lạnh lẽo, “Tống Gia Nguyệt, nhà ta không có tiền bằng nhà nàng.”“Gia đình ngoại tổ nàng đời đời là Hoàng thương, trong tay lại nắm giữ vài tuyến đường biển, ngày tiến vạn kim. Nhưng Thanh Tuyết dù sao cũng là muội muội của nàng, là Nhị tiểu thư đường đường chính chính trong phủ này!”“Chính vì các nàng khắc nghiệt với muội ấy, ta mới tặng trâm hoa cho muội ấy.”“Ta là đang thay nàng, người làm tỷ tỷ, mà bù đắp cho muội ấy, nàng có hiểu không?”Một đoạn lời lẽ kinh tởm như vậy, Bùi Cảnh Xuyên lại nói ra một cách đại nghĩa lẫm liệt.Liên Kiều ra sức cắn môi, nhịn đi nhịn lại, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Bùi thiếu gia, bổng lộc của lão gia nhà ta, nuôi sống bản thân ông ấy còn chưa đủ. Tiền nuôi Liễu di nương và Nhị tiểu thư, đều là do phu nhân nhà bọn ta bỏ ra đó.”Đối với việc Liên Kiều chen lời, Bùi Cảnh Xuyên vô cùng bất mãn. Tuy nhiên, chàng tự cho mình là người có giáo dưỡng tốt, chưa bao giờ khiển trách hạ nhân bằng lời lẽ gay gắt.Lúc này chỉ liếc nhìn Liên Kiều một cái, nhàn nhạt nói: “Nếu Nhị tiểu thư gọi phu nhân một tiếng mẫu thân, phu nhân nên đối xử bình đẳng. Ta ghét nhất những chuyện bất công.”“Tống gia nếu muốn thành hôn với Bùi gia ta, nên biết Bùi gia ta trọng danh tiếng nhất, tuyệt đối không dung thứ cho việc khắc nghiệt với nữ quyến như thế này.”Có lẽ cảm thấy mình nói quá nặng lời, Bùi Cảnh Xuyên lại dịu giọng, “Gia Nguyệt, nàng đã là tỷ tỷ, thì nên có dáng vẻ của một người tỷ tỷ. Những gì nàng có, Thanh Tuyết cũng nên có, như vậy mới đúng phép.”“Nếu có truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ khen ngợi mẫu thân nàng công bằng chính trực, nói gia phong nhà nàng tốt đẹp, tỷ muội hòa thuận.”“Nàng có phải đang chuẩn bị danh sách hồi môn không?”“Nên vậy, nên để mẫu thân nàng chuẩn bị hai phần y hệt nhau, không thể thiên vị bên này bên kia, làm Thanh Tuyết khó xử.”

Chương 10