"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…
Chương 11
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Liên Kiều là nha hoàn linh lợi nhất trong phủ ta.Ta từ nhỏ theo ngoại tổ phụ kinh doanh, cũng có thể coi là khéo ăn nói.Nhưng hai chúng ta lại đứng như khúc gỗ, nghĩ mãi nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.Bùi Cảnh Xuyên có biết hồi môn của ta có bao nhiêu không?Gia đình ngoại tổ ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẫu thân ta.Mà mẫu thân ta, chỉ có một đứa con là ta.Ngoại tổ phụ và mẫu thân đều nói, đợi ta thành hôn, sẽ cho ta tám phần gia sản của gia đình làm của hồi môn.Môi mỏng của Bùi Cảnh Xuyên trên dưới động đậy, vậy là ta phải chia nửa số tiền của nhà ngoại tổ cho Tống Thanh Tuyết sao?!Dựa vào cái gì?Chỉ vì chàng ta tuấn tú à?Cái kinh thành này, nam nhân tuấn tú nhiều vô số kể.Hôm nay gặp được vị Cố tiểu Tướng quân kia, cũng rất được đó. Không những tuấn tú, mà còn vô cùng anh võ. Hơn nữa còn có thể cưỡi chết ba con ngựa…Thấy ta và Liên Kiều im lặng không nói, Bùi Cảnh Xuyên tự cho rằng đã thuyết phục được ta, “Được rồi, trời đã tối, ta không tiện ở lại phủ lâu.”“Ta đi trước đây, nàng nhớ bảo mẫu thân nàng tăng tiền tiêu vặt của Thanh Tuyết lên, không được ít hơn của nàng.” Nói xong liền vung tay áo, tiêu sái rời đi.Đến khi ta và Liên Kiều hoàn hồn, trong vườn đã chỉ còn lại hai chúng ta trơ mắt nhìn nhau.“Tiểu thư.” Liên Kiều muốn nói lại thôi: “Người có cảm thấy, Bùi công tử dường như, đầu óc không được tốt lắm không?”“Đầu óc không tốt như vậy, cũng có thể đỗ Trạng nguyên sao?”“Vậy nếu nô tỳ đi thi khoa cử, có phải cũng có thể đỗ Thám hoa hay Bảng nhãn gì đó không…” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn trăng, vọng tưởng liên thiên.Ta lườm một cái. Với cái chữ như gà bới của nàng ấy, còn muốn Đỗ bảng nhãn?Ta đi còn được hơn!
Liên Kiều là nha hoàn linh lợi nhất trong phủ ta.
Ta từ nhỏ theo ngoại tổ phụ kinh doanh, cũng có thể coi là khéo ăn nói.
Nhưng hai chúng ta lại đứng như khúc gỗ, nghĩ mãi nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.
Bùi Cảnh Xuyên có biết hồi môn của ta có bao nhiêu không?
Gia đình ngoại tổ ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẫu thân ta.
Mà mẫu thân ta, chỉ có một đứa con là ta.
Ngoại tổ phụ và mẫu thân đều nói, đợi ta thành hôn, sẽ cho ta tám phần gia sản của gia đình làm của hồi môn.
Môi mỏng của Bùi Cảnh Xuyên trên dưới động đậy, vậy là ta phải chia nửa số tiền của nhà ngoại tổ cho Tống Thanh Tuyết sao?!
Dựa vào cái gì?
Chỉ vì chàng ta tuấn tú à?
Cái kinh thành này, nam nhân tuấn tú nhiều vô số kể.
Hôm nay gặp được vị Cố tiểu Tướng quân kia, cũng rất được đó. Không những tuấn tú, mà còn vô cùng anh võ. Hơn nữa còn có thể cưỡi chết ba con ngựa…
Thấy ta và Liên Kiều im lặng không nói, Bùi Cảnh Xuyên tự cho rằng đã thuyết phục được ta, “Được rồi, trời đã tối, ta không tiện ở lại phủ lâu.”
“Ta đi trước đây, nàng nhớ bảo mẫu thân nàng tăng tiền tiêu vặt của Thanh Tuyết lên, không được ít hơn của nàng.” Nói xong liền vung tay áo, tiêu sái rời đi.
Đến khi ta và Liên Kiều hoàn hồn, trong vườn đã chỉ còn lại hai chúng ta trơ mắt nhìn nhau.
“Tiểu thư.” Liên Kiều muốn nói lại thôi: “Người có cảm thấy, Bùi công tử dường như, đầu óc không được tốt lắm không?”
“Đầu óc không tốt như vậy, cũng có thể đỗ Trạng nguyên sao?”
“Vậy nếu nô tỳ đi thi khoa cử, có phải cũng có thể đỗ Thám hoa hay Bảng nhãn gì đó không…” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn trăng, vọng tưởng liên thiên.
Ta lườm một cái. Với cái chữ như gà bới của nàng ấy, còn muốn Đỗ bảng nhãn?
Ta đi còn được hơn!
Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Liên Kiều là nha hoàn linh lợi nhất trong phủ ta.Ta từ nhỏ theo ngoại tổ phụ kinh doanh, cũng có thể coi là khéo ăn nói.Nhưng hai chúng ta lại đứng như khúc gỗ, nghĩ mãi nửa ngày, cũng không biết nên nói gì.Bùi Cảnh Xuyên có biết hồi môn của ta có bao nhiêu không?Gia đình ngoại tổ ta chỉ có duy nhất một nữ nhi là mẫu thân ta.Mà mẫu thân ta, chỉ có một đứa con là ta.Ngoại tổ phụ và mẫu thân đều nói, đợi ta thành hôn, sẽ cho ta tám phần gia sản của gia đình làm của hồi môn.Môi mỏng của Bùi Cảnh Xuyên trên dưới động đậy, vậy là ta phải chia nửa số tiền của nhà ngoại tổ cho Tống Thanh Tuyết sao?!Dựa vào cái gì?Chỉ vì chàng ta tuấn tú à?Cái kinh thành này, nam nhân tuấn tú nhiều vô số kể.Hôm nay gặp được vị Cố tiểu Tướng quân kia, cũng rất được đó. Không những tuấn tú, mà còn vô cùng anh võ. Hơn nữa còn có thể cưỡi chết ba con ngựa…Thấy ta và Liên Kiều im lặng không nói, Bùi Cảnh Xuyên tự cho rằng đã thuyết phục được ta, “Được rồi, trời đã tối, ta không tiện ở lại phủ lâu.”“Ta đi trước đây, nàng nhớ bảo mẫu thân nàng tăng tiền tiêu vặt của Thanh Tuyết lên, không được ít hơn của nàng.” Nói xong liền vung tay áo, tiêu sái rời đi.Đến khi ta và Liên Kiều hoàn hồn, trong vườn đã chỉ còn lại hai chúng ta trơ mắt nhìn nhau.“Tiểu thư.” Liên Kiều muốn nói lại thôi: “Người có cảm thấy, Bùi công tử dường như, đầu óc không được tốt lắm không?”“Đầu óc không tốt như vậy, cũng có thể đỗ Trạng nguyên sao?”“Vậy nếu nô tỳ đi thi khoa cử, có phải cũng có thể đỗ Thám hoa hay Bảng nhãn gì đó không…” Liên Kiều ngẩng đầu nhìn trăng, vọng tưởng liên thiên.Ta lườm một cái. Với cái chữ như gà bới của nàng ấy, còn muốn Đỗ bảng nhãn?Ta đi còn được hơn!