Tác giả:

"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,…

Chương 12

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Tống Thanh Tuyết và Liễu di nương quỳ ngồi ở chính sảnh, đã quỳ được khoảng một chén trà rồi.Mẫu thân lơ đãng v**t v* vòng tay phỉ thúy trên tay, liếc xéo Tống Thanh Tuyết một cái, “Nghe nói, ngươi muốn tăng tiền tiêu vặt?”Thật ra ban đầu, mẫu thân đối xử với Tống Thanh Tuyết không tệ. Dù nàng ghét Liễu di nương, nhưng sẽ không làm khó một đứa trẻ thơ ngây không hiểu chuyện.Liễu di nương là biểu muội xa của cha, không hiểu rõ tình hình gia đình chúng ta lắm. Nàng chỉ thấy cha có tước vị, mẫu thân là thương hộ. Cha lại tiêu tiền như nước, liền bị sự giàu sang của Bá phủ làm cho mê mẩn, một lòng muốn gả vào Bá phủ.Ban đầu cha rơi xuống nước, chính là nàng ấy đã mua chuộc hạ nhân trong Bá phủ, chủ động đẩy cha xuống nước.Vào phủ sau, Liễu di nương nhanh chóng có thai nghén.Nàng thấy mẫu thân thành thân nhiều năm mà chỉ có một nữ nhi, một lòng tin rằng mình mang thai nhi tử, cảm thấy cả Bá phủ đều nên là của con nàng.Bị mẫu thân thẳng tay chỉnh đốn mấy bận, thêm việc nàng lại sinh con gái, lúc đó mới an phận hơn nhiều.Chỉ là an phận chưa được mấy năm, nàng lại xúi giục Tống Thanh Tuyết tranh giành với ta.Tiền tiêu vặt ban đầu của Tống Thanh Tuyết là hai trăm lượng. Cho đến năm nàng ấy năm tuổi, vì tranh giành một chiếc Cửu Liên Hoàn với ta, đã đẩy ta từ trên núi giả xuống.May mắn có Liên Kiều, không chút do dự ôm ta cùng lăn xuống núi giả, làm đệm thịt cho ta.Ta không hề hấn gì, Liên Kiều bị gãy cánh tay phải, còn gãy bốn xương sườn.Liên Kiều vì cánh tay bị thương không thể dùng nhiều lực, đành phải thành một người thuận tay trái. Bây giờ cầm đũa hay gì đó, đều vẫn dùng tay trái.Nghĩ đến Liên Kiều, ta cảm thấy mẫu thân thật sự quá nhân từ. Nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, cho rằng để Tống Thanh Tuyết một tháng chỉ có thể chi hai mươi lăm lượng, đã là một hình phạt tày đình rồi.“Hôm nay Bùi Cảnh Xuyên cưỡi ngựa dạo phố, đã tặng trâm hoa cho ngươi à?”“Sao hả, ngươi cũng đã để mắt đến Bùi Cảnh Xuyên, muốn làm Trạng nguyên phu nhân à?”

Tống Thanh Tuyết và Liễu di nương quỳ ngồi ở chính sảnh, đã quỳ được khoảng một chén trà rồi.

Mẫu thân lơ đãng v**t v* vòng tay phỉ thúy trên tay, liếc xéo Tống Thanh Tuyết một cái, “Nghe nói, ngươi muốn tăng tiền tiêu vặt?”

Thật ra ban đầu, mẫu thân đối xử với Tống Thanh Tuyết không tệ. Dù nàng ghét Liễu di nương, nhưng sẽ không làm khó một đứa trẻ thơ ngây không hiểu chuyện.

Liễu di nương là biểu muội xa của cha, không hiểu rõ tình hình gia đình chúng ta lắm. Nàng chỉ thấy cha có tước vị, mẫu thân là thương hộ. Cha lại tiêu tiền như nước, liền bị sự giàu sang của Bá phủ làm cho mê mẩn, một lòng muốn gả vào Bá phủ.

Ban đầu cha rơi xuống nước, chính là nàng ấy đã mua chuộc hạ nhân trong Bá phủ, chủ động đẩy cha xuống nước.

Vào phủ sau, Liễu di nương nhanh chóng có thai nghén.

Nàng thấy mẫu thân thành thân nhiều năm mà chỉ có một nữ nhi, một lòng tin rằng mình mang thai nhi tử, cảm thấy cả Bá phủ đều nên là của con nàng.

Bị mẫu thân thẳng tay chỉnh đốn mấy bận, thêm việc nàng lại sinh con gái, lúc đó mới an phận hơn nhiều.

Chỉ là an phận chưa được mấy năm, nàng lại xúi giục Tống Thanh Tuyết tranh giành với ta.

Tiền tiêu vặt ban đầu của Tống Thanh Tuyết là hai trăm lượng. Cho đến năm nàng ấy năm tuổi, vì tranh giành một chiếc Cửu Liên Hoàn với ta, đã đẩy ta từ trên núi giả xuống.

May mắn có Liên Kiều, không chút do dự ôm ta cùng lăn xuống núi giả, làm đệm thịt cho ta.

Ta không hề hấn gì, Liên Kiều bị gãy cánh tay phải, còn gãy bốn xương sườn.

Liên Kiều vì cánh tay bị thương không thể dùng nhiều lực, đành phải thành một người thuận tay trái. Bây giờ cầm đũa hay gì đó, đều vẫn dùng tay trái.

Nghĩ đến Liên Kiều, ta cảm thấy mẫu thân thật sự quá nhân từ. Nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, cho rằng để Tống Thanh Tuyết một tháng chỉ có thể chi hai mươi lăm lượng, đã là một hình phạt tày đình rồi.

“Hôm nay Bùi Cảnh Xuyên cưỡi ngựa dạo phố, đã tặng trâm hoa cho ngươi à?”

“Sao hả, ngươi cũng đã để mắt đến Bùi Cảnh Xuyên, muốn làm Trạng nguyên phu nhân à?”

Liên Hoa Song SinhTác giả: Khuyết DanhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng"Đồ khốn thật, cái tên Trạng nguyên mặt trắng này phô trương thật lớn!" "Mấy tiếng la hét của đám nữ nhân kia làm ta đau đầu quá, còn dữ dội hơn cả tiếng trống trận của quân địch." "Ta nói này, Tướng quân người còn tuấn tú hơn cả tân khoa Trạng nguyên, sao lại chẳng có cô nương nào ném hoa, ném khăn tay cho người thế?" "Lão Trương ta thay người thấy bất bình!" Tráng hán cưỡi ngựa quân, giọng nói sang sảng, khiến những người xung quanh liên tục ngoái nhìn. Ta lần theo ánh mắt của đám đông, lập tức bị vị tiểu Tướng quân giáp bạc bên cạnh hắn thu hút. Tiểu Tướng quân tuổi còn rất trẻ, trông chừng chưa đến hai mươi. Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan sắc sảo, làn da khỏe mạnh màu lúa mì. Cả người như một thanh kiếm sắc bén sắp tuốt vỏ, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Lúc này ta mới chợt nhận ra, hôm nay là ngày quân Trấn Bắc hồi triều. Quân Trấn Bắc chinh chiến bên ngoài nhiều năm, là tấm chắn kiên cố nhất giữa Đại Lương và người Man tộc. Hai tháng trước nghe nói quân Trấn Bắc đại thắng,… Tống Thanh Tuyết và Liễu di nương quỳ ngồi ở chính sảnh, đã quỳ được khoảng một chén trà rồi.Mẫu thân lơ đãng v**t v* vòng tay phỉ thúy trên tay, liếc xéo Tống Thanh Tuyết một cái, “Nghe nói, ngươi muốn tăng tiền tiêu vặt?”Thật ra ban đầu, mẫu thân đối xử với Tống Thanh Tuyết không tệ. Dù nàng ghét Liễu di nương, nhưng sẽ không làm khó một đứa trẻ thơ ngây không hiểu chuyện.Liễu di nương là biểu muội xa của cha, không hiểu rõ tình hình gia đình chúng ta lắm. Nàng chỉ thấy cha có tước vị, mẫu thân là thương hộ. Cha lại tiêu tiền như nước, liền bị sự giàu sang của Bá phủ làm cho mê mẩn, một lòng muốn gả vào Bá phủ.Ban đầu cha rơi xuống nước, chính là nàng ấy đã mua chuộc hạ nhân trong Bá phủ, chủ động đẩy cha xuống nước.Vào phủ sau, Liễu di nương nhanh chóng có thai nghén.Nàng thấy mẫu thân thành thân nhiều năm mà chỉ có một nữ nhi, một lòng tin rằng mình mang thai nhi tử, cảm thấy cả Bá phủ đều nên là của con nàng.Bị mẫu thân thẳng tay chỉnh đốn mấy bận, thêm việc nàng lại sinh con gái, lúc đó mới an phận hơn nhiều.Chỉ là an phận chưa được mấy năm, nàng lại xúi giục Tống Thanh Tuyết tranh giành với ta.Tiền tiêu vặt ban đầu của Tống Thanh Tuyết là hai trăm lượng. Cho đến năm nàng ấy năm tuổi, vì tranh giành một chiếc Cửu Liên Hoàn với ta, đã đẩy ta từ trên núi giả xuống.May mắn có Liên Kiều, không chút do dự ôm ta cùng lăn xuống núi giả, làm đệm thịt cho ta.Ta không hề hấn gì, Liên Kiều bị gãy cánh tay phải, còn gãy bốn xương sườn.Liên Kiều vì cánh tay bị thương không thể dùng nhiều lực, đành phải thành một người thuận tay trái. Bây giờ cầm đũa hay gì đó, đều vẫn dùng tay trái.Nghĩ đến Liên Kiều, ta cảm thấy mẫu thân thật sự quá nhân từ. Nàng từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, cho rằng để Tống Thanh Tuyết một tháng chỉ có thể chi hai mươi lăm lượng, đã là một hình phạt tày đình rồi.“Hôm nay Bùi Cảnh Xuyên cưỡi ngựa dạo phố, đã tặng trâm hoa cho ngươi à?”“Sao hả, ngươi cũng đã để mắt đến Bùi Cảnh Xuyên, muốn làm Trạng nguyên phu nhân à?”

Chương 12