Mặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan…
Chương 413: Thiên Cơ môn bị diệt đúng là oan uổng.”
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Nhưng Ninh Dạ không định trốn Y biết nếu Mộc Khôi tông muốn đoạt bảo vật, bọn họ đã ra tay từ lâu. Lúc trước không đoạt, bây giờ cũng chẳng cần vội vã như vậy. Thời khắc này bọn họ làm vậy một là để kiểm chứng có thật Thiên Cơ điện đang trên tay y hay không, hai là để xem y còn thủ đoạn gì, ba là áp chế y để sau này dễ khống chế hơn. Nhưng ngược lại, nếu Ninh Dạ thật sự không có thủ đoạn gì, vậy thăm dò và áp chế cũng có thể chuyển thành cướp đoạt. Vì vậy Ninh Dạ cười nói: “Tuy Côn Lôn kính là thần vật trọng bảo, nhưng đầu tiên, bây giờ nó chỉ là bảo vật đã tan vỡ, tác dụng có hạn. Thứ hai, không có tâm pháp Thiên Cơ cũng khó mà phát huy tác dụng. Mộc Khôi tông không cần vì vật này mà bỏ qua người hữu dụng như Ninh Dạ. Huống chi... có lẽ tự ta không thể chạy thoát nhưng chắc chắn Thiên Cơ điện có thể mang theo Nguyên Cực Thần Quang chạy thoát.” Sau khi y lên tiếng, trên Thiên Cơ điện lấp lánh ánh sáng, dẫn dắt ánh sáng không gian huyền ảo vô tận, như có thể phá không bay đi bất cứ lúc nào. Năm xưa Thiên Cơ điện được Côn Lôn kính dẫn dắt có thể chu du khắp vạn giới, trong tình huống không mang theo người, đúng là người khác không thể đoạt được, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Ninh Dạ. Nguyên Mục Dã cười lạnh: “Nhưng nếu có ngày ngươi thu thập đủ tất cả mảnh vỡ, liệu ngươi có muốn tái hiện vinh quang năm xưa của Thiên Cơ môn hay không? Có lẽ chúng ta nên làm theo Hắc Bạch thần cung, lập tức ra tay b*p ch*t uy h**p từ trong trứng nước? Chúng ta không có được thì người khác cũng đừng hòng.” Trong chuyện này, suy nghĩ của Mộc Khôi tông cũng giống với Hắc Bạch thần cung, quan trọng nhất không phải là mình sở hữu mà là người khác không được sở hữu. Ninh Dạ trả lời: “Thật ra không cần phải vậy. Ta tin rằng không cần ta nói thì chư vị cũng hiểu, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể khôi phục hoàn chỉnh... Đã vạn năm trôi qua, vật đổi sao dời, năm tháng trôi qua, bao nhiêu thần vật trọng bảo đã tan thành tro bụi trong dòng sông lịch sử. Các ngươi nhìn mảnh vỡ Vạn Tượng đồ này đi, ta thu được ba mảnh cũng chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, vốn chẳng có năng lực gì. Còn bây giờ số mảnh vỡ Thiên Cơ điện còn tồn tại đâu chỉ hơn trăm? Tương lai cho dù ta thu thập đủ, e rằng vẫn khó có thể phát huy một phần vạn huy hoàng và vinh quang của bảo vật này năm xưa. Thiên Cơ môn muốn dùng Thiên Cơ điện để quật khởi, dẫu sao cũng chỉ là người si nói mộng. Hắc Bạch thần cung muốn b*p ch*t uy h**p là vì có thể nhẹ nhõm giải quyết mầm họa, đây chỉ là hành động tiện tay diệt trừ chứ chưa chắc đã coi trọng. Ta lại khác, bây giờ vận mệnh của ta đã quấn chặt lấy Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông hiểu rõ mọi thứ của ta. Ta không phải mầm họa mà là có thể là cánh tay đắc lực trong tương lai.” Nói xong Ninh Dạ đã phóng thích Vạn Tượng đồ. Nguyên Mục Dã chỉ tay vào hư không, hạ xuống Vạn Tượng đồ, Vạn Tượng đồ tỏa ra hào quang rực rỡ, đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp ảo cảnh, nhưng trong mắt Nguyên Mục Dã nó chỉ nực cười như con hát diễn trò. “Sao hiệu quả lại kém đến vậy?” Hà Giang Minh đã thấy rõ, đúng là ba mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, bên trên còn có dấu vết hỏng hóc. Nhưng năng lực mà ba mảnh vỡ thể hiện lại yếu ớt đến đáng thương. Đương nhiên hắn không biết lý do là vì Ninh Dạ đã luyện hóa tám phần mười năng lực Vạn Tượng đồ vào Âm Dương pháp châu. Tử Lão còn nói: “Thiên Cơ môn bị diệt đúng là oan uổng.” Ninh Dạ đang muốn bọn họ nghĩ vậy, bèn nói: “Không sai, nhưng dù sao Thiên Cơ điện cũng là bảo vật của Thiên Cơ môn, là tín vật bản môn, dẫu sao cũng phải thu hồi. Còn ta xưa nay không ỷ vào nó. Ta luôn tin hiện tại chiến thắng quá khứ, sự phát triển của thời đại sẽ càng ngày càng tốt chứ không nên dựa cả vào cổ nhân.” Đây lại là những lời chân thành của Ninh Dạ. Trước khi bị diệt môn, Ninh Dạ đã nói không thể dựa vào Thiên Cơ điện. Tuy nó là thần vật nhưng đâu phải vô địch, huống chi nó đã bị mai một cả vạn năm, chịu vô số tổn hại, chắc chắn không thể tái hiện huy hoàng năm xưa.
Nhưng Ninh Dạ không định trốn
Y biết nếu Mộc Khôi tông muốn đoạt bảo vật, bọn họ đã ra tay từ lâu. Lúc trước không đoạt, bây giờ cũng chẳng cần vội vã như vậy. Thời khắc này bọn họ làm vậy một là để kiểm chứng có thật Thiên Cơ điện đang trên tay y hay không, hai là để xem y còn thủ đoạn gì, ba là áp chế y để sau này dễ khống chế hơn.
Nhưng ngược lại, nếu Ninh Dạ thật sự không có thủ đoạn gì, vậy thăm dò và áp chế cũng có thể chuyển thành cướp đoạt.
Vì vậy Ninh Dạ cười nói: “Tuy Côn Lôn kính là thần vật trọng bảo, nhưng đầu tiên, bây giờ nó chỉ là bảo vật đã tan vỡ, tác dụng có hạn. Thứ hai, không có tâm pháp Thiên Cơ cũng khó mà phát huy tác dụng. Mộc Khôi tông không cần vì vật này mà bỏ qua người hữu dụng như Ninh Dạ. Huống chi... có lẽ tự ta không thể chạy thoát nhưng chắc chắn Thiên Cơ điện có thể mang theo Nguyên Cực Thần Quang chạy thoát.”
Sau khi y lên tiếng, trên Thiên Cơ điện lấp lánh ánh sáng, dẫn dắt ánh sáng không gian huyền ảo vô tận, như có thể phá không bay đi bất cứ lúc nào.
Năm xưa Thiên Cơ điện được Côn Lôn kính dẫn dắt có thể chu du khắp vạn giới, trong tình huống không mang theo người, đúng là người khác không thể đoạt được, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Ninh Dạ.
Nguyên Mục Dã cười lạnh: “Nhưng nếu có ngày ngươi thu thập đủ tất cả mảnh vỡ, liệu ngươi có muốn tái hiện vinh quang năm xưa của Thiên Cơ môn hay không? Có lẽ chúng ta nên làm theo Hắc Bạch thần cung, lập tức ra tay b*p ch*t uy h**p từ trong trứng nước? Chúng ta không có được thì người khác cũng đừng hòng.”
Trong chuyện này, suy nghĩ của Mộc Khôi tông cũng giống với Hắc Bạch thần cung, quan trọng nhất không phải là mình sở hữu mà là người khác không được sở hữu.
Ninh Dạ trả lời: “Thật ra không cần phải vậy. Ta tin rằng không cần ta nói thì chư vị cũng hiểu, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể khôi phục hoàn chỉnh... Đã vạn năm trôi qua, vật đổi sao dời, năm tháng trôi qua, bao nhiêu thần vật trọng bảo đã tan thành tro bụi trong dòng sông lịch sử. Các ngươi nhìn mảnh vỡ Vạn Tượng đồ này đi, ta thu được ba mảnh cũng chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, vốn chẳng có năng lực gì. Còn bây giờ số mảnh vỡ Thiên Cơ điện còn tồn tại đâu chỉ hơn trăm? Tương lai cho dù ta thu thập đủ, e rằng vẫn khó có thể phát huy một phần vạn huy hoàng và vinh quang của bảo vật này năm xưa. Thiên Cơ môn muốn dùng Thiên Cơ điện để quật khởi, dẫu sao cũng chỉ là người si nói mộng. Hắc Bạch thần cung muốn b*p ch*t uy h**p là vì có thể nhẹ nhõm giải quyết mầm họa, đây chỉ là hành động tiện tay diệt trừ chứ chưa chắc đã coi trọng. Ta lại khác, bây giờ vận mệnh của ta đã quấn chặt lấy Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông hiểu rõ mọi thứ của ta. Ta không phải mầm họa mà là có thể là cánh tay đắc lực trong tương lai.”
Nói xong Ninh Dạ đã phóng thích Vạn Tượng đồ.
Nguyên Mục Dã chỉ tay vào hư không, hạ xuống Vạn Tượng đồ, Vạn Tượng đồ tỏa ra hào quang rực rỡ, đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp ảo cảnh, nhưng trong mắt Nguyên Mục Dã nó chỉ nực cười như con hát diễn trò.
“Sao hiệu quả lại kém đến vậy?” Hà Giang Minh đã thấy rõ, đúng là ba mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, bên trên còn có dấu vết hỏng hóc.
Nhưng năng lực mà ba mảnh vỡ thể hiện lại yếu ớt đến đáng thương.
Đương nhiên hắn không biết lý do là vì Ninh Dạ đã luyện hóa tám phần mười năng lực Vạn Tượng đồ vào Âm Dương pháp châu.
Tử Lão còn nói: “Thiên Cơ môn bị diệt đúng là oan uổng.”
Ninh Dạ đang muốn bọn họ nghĩ vậy, bèn nói: “Không sai, nhưng dù sao Thiên Cơ điện cũng là bảo vật của Thiên Cơ môn, là tín vật bản môn, dẫu sao cũng phải thu hồi. Còn ta xưa nay không ỷ vào nó. Ta luôn tin hiện tại chiến thắng quá khứ, sự phát triển của thời đại sẽ càng ngày càng tốt chứ không nên dựa cả vào cổ nhân.”
Đây lại là những lời chân thành của Ninh Dạ.
Trước khi bị diệt môn, Ninh Dạ đã nói không thể dựa vào Thiên Cơ điện. Tuy nó là thần vật nhưng đâu phải vô địch, huống chi nó đã bị mai một cả vạn năm, chịu vô số tổn hại, chắc chắn không thể tái hiện huy hoàng năm xưa.
Thiên Cơ ĐiệnTác giả: Duyên Phận 0Truyện Dị Giới, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trinh Thám, Truyện Trọng SinhMặc châu, Vân LâmThiên Cơ sơn.Thiên Cơ sơn còn được gọi là đỉnh núi chổng ngược. Lý do là vì trên rộng mà dưới hẹp, nhìn từ xa như một con quay đứng sừng sững trên mặt đất, cũng nổi danh nhờ điều này.Nghe nói nguyên nhân là do trận đại chiến thời thượng cổ, Thiên Cơ sơn vốn bay lượn vòng quanh trên chín tầng trời bị một vị đại năng dùng thần lực vô biên xuất kiếm chém rơi, sau đó nó cắm đầu xuống, ghim vào mặt đất.Nhưng cũng có người nói, Thiên Cơ sơn vốn là như vậy, lý do đương nhiên là vì Thiên Cơ đại điện đứng sừng sững trên đỉnh núi bằng phẳng của Thiên Cơ sơn. Nếu không có tính toán từ trước, vậy làm sao dựng được quần thể cung điện với khí thế uy nghi hùng vĩ như vậy được?Tiên nhân dùng phép thuật quỷ thần phá núi xây cung điện, đi ngược đạo trời, đảo lộn càn khôn cũng là chuyện bình thường. Vì vậy lại có người nói đây là đạo chuyển họa của Thiên Cơ môn, đi ngược lại lẽ trời, cuối cùng bị thiên khiển nên rơi xuống.Nguyên nhân kết quả đúng sai ra sao đã không còn quan trọng, quan… Nhưng Ninh Dạ không định trốn Y biết nếu Mộc Khôi tông muốn đoạt bảo vật, bọn họ đã ra tay từ lâu. Lúc trước không đoạt, bây giờ cũng chẳng cần vội vã như vậy. Thời khắc này bọn họ làm vậy một là để kiểm chứng có thật Thiên Cơ điện đang trên tay y hay không, hai là để xem y còn thủ đoạn gì, ba là áp chế y để sau này dễ khống chế hơn. Nhưng ngược lại, nếu Ninh Dạ thật sự không có thủ đoạn gì, vậy thăm dò và áp chế cũng có thể chuyển thành cướp đoạt. Vì vậy Ninh Dạ cười nói: “Tuy Côn Lôn kính là thần vật trọng bảo, nhưng đầu tiên, bây giờ nó chỉ là bảo vật đã tan vỡ, tác dụng có hạn. Thứ hai, không có tâm pháp Thiên Cơ cũng khó mà phát huy tác dụng. Mộc Khôi tông không cần vì vật này mà bỏ qua người hữu dụng như Ninh Dạ. Huống chi... có lẽ tự ta không thể chạy thoát nhưng chắc chắn Thiên Cơ điện có thể mang theo Nguyên Cực Thần Quang chạy thoát.” Sau khi y lên tiếng, trên Thiên Cơ điện lấp lánh ánh sáng, dẫn dắt ánh sáng không gian huyền ảo vô tận, như có thể phá không bay đi bất cứ lúc nào. Năm xưa Thiên Cơ điện được Côn Lôn kính dẫn dắt có thể chu du khắp vạn giới, trong tình huống không mang theo người, đúng là người khác không thể đoạt được, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của Ninh Dạ. Nguyên Mục Dã cười lạnh: “Nhưng nếu có ngày ngươi thu thập đủ tất cả mảnh vỡ, liệu ngươi có muốn tái hiện vinh quang năm xưa của Thiên Cơ môn hay không? Có lẽ chúng ta nên làm theo Hắc Bạch thần cung, lập tức ra tay b*p ch*t uy h**p từ trong trứng nước? Chúng ta không có được thì người khác cũng đừng hòng.” Trong chuyện này, suy nghĩ của Mộc Khôi tông cũng giống với Hắc Bạch thần cung, quan trọng nhất không phải là mình sở hữu mà là người khác không được sở hữu. Ninh Dạ trả lời: “Thật ra không cần phải vậy. Ta tin rằng không cần ta nói thì chư vị cũng hiểu, chắc chắn Thiên Cơ điện không thể khôi phục hoàn chỉnh... Đã vạn năm trôi qua, vật đổi sao dời, năm tháng trôi qua, bao nhiêu thần vật trọng bảo đã tan thành tro bụi trong dòng sông lịch sử. Các ngươi nhìn mảnh vỡ Vạn Tượng đồ này đi, ta thu được ba mảnh cũng chỉ là một điểm nhỏ của tảng băng chìm, vốn chẳng có năng lực gì. Còn bây giờ số mảnh vỡ Thiên Cơ điện còn tồn tại đâu chỉ hơn trăm? Tương lai cho dù ta thu thập đủ, e rằng vẫn khó có thể phát huy một phần vạn huy hoàng và vinh quang của bảo vật này năm xưa. Thiên Cơ môn muốn dùng Thiên Cơ điện để quật khởi, dẫu sao cũng chỉ là người si nói mộng. Hắc Bạch thần cung muốn b*p ch*t uy h**p là vì có thể nhẹ nhõm giải quyết mầm họa, đây chỉ là hành động tiện tay diệt trừ chứ chưa chắc đã coi trọng. Ta lại khác, bây giờ vận mệnh của ta đã quấn chặt lấy Mộc Khôi tông, Mộc Khôi tông hiểu rõ mọi thứ của ta. Ta không phải mầm họa mà là có thể là cánh tay đắc lực trong tương lai.” Nói xong Ninh Dạ đã phóng thích Vạn Tượng đồ. Nguyên Mục Dã chỉ tay vào hư không, hạ xuống Vạn Tượng đồ, Vạn Tượng đồ tỏa ra hào quang rực rỡ, đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp ảo cảnh, nhưng trong mắt Nguyên Mục Dã nó chỉ nực cười như con hát diễn trò. “Sao hiệu quả lại kém đến vậy?” Hà Giang Minh đã thấy rõ, đúng là ba mảnh vỡ Vạn Tượng đồ, bên trên còn có dấu vết hỏng hóc. Nhưng năng lực mà ba mảnh vỡ thể hiện lại yếu ớt đến đáng thương. Đương nhiên hắn không biết lý do là vì Ninh Dạ đã luyện hóa tám phần mười năng lực Vạn Tượng đồ vào Âm Dương pháp châu. Tử Lão còn nói: “Thiên Cơ môn bị diệt đúng là oan uổng.” Ninh Dạ đang muốn bọn họ nghĩ vậy, bèn nói: “Không sai, nhưng dù sao Thiên Cơ điện cũng là bảo vật của Thiên Cơ môn, là tín vật bản môn, dẫu sao cũng phải thu hồi. Còn ta xưa nay không ỷ vào nó. Ta luôn tin hiện tại chiến thắng quá khứ, sự phát triển của thời đại sẽ càng ngày càng tốt chứ không nên dựa cả vào cổ nhân.” Đây lại là những lời chân thành của Ninh Dạ. Trước khi bị diệt môn, Ninh Dạ đã nói không thể dựa vào Thiên Cơ điện. Tuy nó là thần vật nhưng đâu phải vô địch, huống chi nó đã bị mai một cả vạn năm, chịu vô số tổn hại, chắc chắn không thể tái hiện huy hoàng năm xưa.