Tác giả:

Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể…

Chương 155

Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 155Trong lòng Mộ Vãn Tô vừa tức vừa giận, cũng không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại có thể vô sỉ đến mức như vậy.Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta lại là một nét cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp làn thu thuỷ lưu chuyển, nũng nịu nói: “Tiểu ca, tỷ tỷ ta nhớ bộ lạc Thanh Dương cách thành Đông Lâm cũng không xa, có cơ hội chúng ta chắc chắn gặp mặt nhau lần nữa.”Nói xong, váy đen của nàng ta đong đưa, đã bồng bềnh mà đi.“Tỷ tỷ yên tâm, có cơ hội ta nhất định sẽ đến thành Đông Lâm gặp ngươi, đến lúc đó nếu nhỡ có người khi dễ đến trên đầu đệ đệ ta đây, vẫn phải tìm ngài giúp ta ra mặt!”Lâm Diệp cười tủm tỉm lớn tiếng nói.Bóng dáng Mộ Vãn Tô vừa đi ra ngoài cửa hơi chậm lại, nhớ tới dáng vẻ vô liêm sỉ gian xảo kia của Lâm Diệp, không chịu được căm tức đến nghiến răng.“Thằng ranh con, nếu ngươi đã dám gọi ta là tỷ tỷ, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của tỷ tỷ ta!”Mộ Vãn Tô oán thầm, vội vàng đi, nếu không rời đi nữa, nàng ta thật sự lo lắng mình sẽ nhịn không được đi đánh thằng ranh con đáng ghét kia một trận tơi bời.Thật ra không phải là Mộ Vãn Tô hẹp hòi, mà là nàng ta rất rõ ràng, tấm lệnh bài mà đại công tử Thạch Hiên đeo này có sức nặng bao nhiêu, không chỉ là viết thay cho thân phận, còn có quyền lực khó có thể tưởng tượng được!Nhưng hôm nay, tấm lệnh bài này lại bị Thạch Hiên tiện tay ném cho một thiếu niên nông thôn, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô làm sao không gấp gáp?Nhưng gương vỡ khó lành, Mộ Vãn Tô cũng chỉ có thể chấp nhận.…Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Lâm Diệp lẳng lặng đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi trông thấy một cầu vồng phá vỡ không trung mà đi, lúc này hắn mới thở ra một ngụm khí đục thật dài, cả người như tan ra thành từng mảnh tựa như nằm ở trong ghế.Tất cả mọi chuyện trải qua vừa nãy, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Lâm Diệp lại cảm giác còn mệt mỏi hơn so với một trận chém giết thê thảm.Bất kể là đại công tử Thạch Hiên kia, hay là nữ nhân được gọi là “Vãn Tô”, toàn là nhân vật cực kỳ lợi hại, loại lợi hại này, chẳng phải chỉ là tu vi cực kỳ đáng sợ, còn bao gồm tâm trí và thủ đoạn.Ngồi cùng một chỗ với loại người này, Lâm Diệp nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc nào cũng căng thẳng trong lòng, không dám có một tí sơ suất. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Mặc dù giờ phút này tất cả đều đi qua, nhưng trong lòng Lâm Diệp cũng có mấy vài nghi ngờ.Đại công tử Thạch Hiên kia hẳn chính là một cường giả vô cùng có thân phận, mục đích hắn ta tới đây c*̃ng rất dễ dự đoán, tất nhiên là vì cái gọi là “tuyệt thế bảo vật” kia mà đến.Mấu chốt ở ngay chỗ này, nếu Lâm Diệp suy đoán không sai, thời gian xảy ra “dị tượng trên trời rơi xuống” mà Thạch Hiên nói tới, vừa vặn là thời điểm gần ba tháng trước, ngày mà mình vừa phá giải bí mặt của “Thông Thiên bí cảnh”!Ở trong đó phải chăng có liên quan gì?Lâm Diệp không dám nói bừa, nhưng lại tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào.Chỉ là điều làm cho Lâm Diệp nghi ngờ là, loại người giống như Thạch Hiên này, dường như hoàn toàn không cần phải vì hỏi mấy câu như vậy, thì lấy ra “Tứ Quý Trân Nhưỡng” vật quý báu như vậy chiêu đãi mình, thậm chí cuối cùng khi sắp rời đi, còn đưa cho mình một tấm lệnh bài!

Chương 155

Trong lòng Mộ Vãn Tô vừa tức vừa giận, cũng không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại có thể vô sỉ đến mức như vậy.

Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta lại là một nét cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp làn thu thuỷ lưu chuyển, nũng nịu nói: “Tiểu ca, tỷ tỷ ta nhớ bộ lạc Thanh Dương cách thành Đông Lâm cũng không xa, có cơ hội chúng ta chắc chắn gặp mặt nhau lần nữa.”

Nói xong, váy đen của nàng ta đong đưa, đã bồng bềnh mà đi.

“Tỷ tỷ yên tâm, có cơ hội ta nhất định sẽ đến thành Đông Lâm gặp ngươi, đến lúc đó nếu nhỡ có người khi dễ đến trên đầu đệ đệ ta đây, vẫn phải tìm ngài giúp ta ra mặt!”

Lâm Diệp cười tủm tỉm lớn tiếng nói.

Bóng dáng Mộ Vãn Tô vừa đi ra ngoài cửa hơi chậm lại, nhớ tới dáng vẻ vô liêm sỉ gian xảo kia của Lâm Diệp, không chịu được căm tức đến nghiến răng.

“Thằng ranh con, nếu ngươi đã dám gọi ta là tỷ tỷ, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của tỷ tỷ ta!”

Mộ Vãn Tô oán thầm, vội vàng đi, nếu không rời đi nữa, nàng ta thật sự lo lắng mình sẽ nhịn không được đi đánh thằng ranh con đáng ghét kia một trận tơi bời.

Thật ra không phải là Mộ Vãn Tô hẹp hòi, mà là nàng ta rất rõ ràng, tấm lệnh bài mà đại công tử Thạch Hiên đeo này có sức nặng bao nhiêu, không chỉ là viết thay cho thân phận, còn có quyền lực khó có thể tưởng tượng được!

Nhưng hôm nay, tấm lệnh bài này lại bị Thạch Hiên tiện tay ném cho một thiếu niên nông thôn, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô làm sao không gấp gáp?

Nhưng gương vỡ khó lành, Mộ Vãn Tô cũng chỉ có thể chấp nhận.

Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Lâm Diệp lẳng lặng đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi trông thấy một cầu vồng phá vỡ không trung mà đi, lúc này hắn mới thở ra một ngụm khí đục thật dài, cả người như tan ra thành từng mảnh tựa như nằm ở trong ghế.

Tất cả mọi chuyện trải qua vừa nãy, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Lâm Diệp lại cảm giác còn mệt mỏi hơn so với một trận chém giết thê thảm.

Bất kể là đại công tử Thạch Hiên kia, hay là nữ nhân được gọi là “Vãn Tô”, toàn là nhân vật cực kỳ lợi hại, loại lợi hại này, chẳng phải chỉ là tu vi cực kỳ đáng sợ, còn bao gồm tâm trí và thủ đoạn.

Ngồi cùng một chỗ với loại người này, Lâm Diệp nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc nào cũng căng thẳng trong lòng, không dám có một tí sơ suất. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Mặc dù giờ phút này tất cả đều đi qua, nhưng trong lòng Lâm Diệp cũng có mấy vài nghi ngờ.

Đại công tử Thạch Hiên kia hẳn chính là một cường giả vô cùng có thân phận, mục đích hắn ta tới đây c*̃ng rất dễ dự đoán, tất nhiên là vì cái gọi là “tuyệt thế bảo vật” kia mà đến.

Mấu chốt ở ngay chỗ này, nếu Lâm Diệp suy đoán không sai, thời gian xảy ra “dị tượng trên trời rơi xuống” mà Thạch Hiên nói tới, vừa vặn là thời điểm gần ba tháng trước, ngày mà mình vừa phá giải bí mặt của “Thông Thiên bí cảnh”!

Ở trong đó phải chăng có liên quan gì?

Lâm Diệp không dám nói bừa, nhưng lại tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào.

Chỉ là điều làm cho Lâm Diệp nghi ngờ là, loại người giống như Thạch Hiên này, dường như hoàn toàn không cần phải vì hỏi mấy câu như vậy, thì lấy ra “Tứ Quý Trân Nhưỡng” vật quý báu như vậy chiêu đãi mình, thậm chí cuối cùng khi sắp rời đi, còn đưa cho mình một tấm lệnh bài!

Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 155Trong lòng Mộ Vãn Tô vừa tức vừa giận, cũng không nghĩ tới thiếu niên ở trước mắt này lại có thể vô sỉ đến mức như vậy.Mặc dù nghĩ như vậy, trên mặt nàng ta lại là một nét cười nói tự nhiên, đôi mắt đẹp làn thu thuỷ lưu chuyển, nũng nịu nói: “Tiểu ca, tỷ tỷ ta nhớ bộ lạc Thanh Dương cách thành Đông Lâm cũng không xa, có cơ hội chúng ta chắc chắn gặp mặt nhau lần nữa.”Nói xong, váy đen của nàng ta đong đưa, đã bồng bềnh mà đi.“Tỷ tỷ yên tâm, có cơ hội ta nhất định sẽ đến thành Đông Lâm gặp ngươi, đến lúc đó nếu nhỡ có người khi dễ đến trên đầu đệ đệ ta đây, vẫn phải tìm ngài giúp ta ra mặt!”Lâm Diệp cười tủm tỉm lớn tiếng nói.Bóng dáng Mộ Vãn Tô vừa đi ra ngoài cửa hơi chậm lại, nhớ tới dáng vẻ vô liêm sỉ gian xảo kia của Lâm Diệp, không chịu được căm tức đến nghiến răng.“Thằng ranh con, nếu ngươi đã dám gọi ta là tỷ tỷ, sau này có cơ hội sẽ để cho ngươi nếm thử thủ đoạn của tỷ tỷ ta!”Mộ Vãn Tô oán thầm, vội vàng đi, nếu không rời đi nữa, nàng ta thật sự lo lắng mình sẽ nhịn không được đi đánh thằng ranh con đáng ghét kia một trận tơi bời.Thật ra không phải là Mộ Vãn Tô hẹp hòi, mà là nàng ta rất rõ ràng, tấm lệnh bài mà đại công tử Thạch Hiên đeo này có sức nặng bao nhiêu, không chỉ là viết thay cho thân phận, còn có quyền lực khó có thể tưởng tượng được!Nhưng hôm nay, tấm lệnh bài này lại bị Thạch Hiên tiện tay ném cho một thiếu niên nông thôn, điều này khiến cho Mộ Vãn Tô làm sao không gấp gáp?Nhưng gương vỡ khó lành, Mộ Vãn Tô cũng chỉ có thể chấp nhận.…Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Lâm Diệp lẳng lặng đứng yên tại chỗ rất lâu, mãi đến khi trông thấy một cầu vồng phá vỡ không trung mà đi, lúc này hắn mới thở ra một ngụm khí đục thật dài, cả người như tan ra thành từng mảnh tựa như nằm ở trong ghế.Tất cả mọi chuyện trải qua vừa nãy, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng Lâm Diệp lại cảm giác còn mệt mỏi hơn so với một trận chém giết thê thảm.Bất kể là đại công tử Thạch Hiên kia, hay là nữ nhân được gọi là “Vãn Tô”, toàn là nhân vật cực kỳ lợi hại, loại lợi hại này, chẳng phải chỉ là tu vi cực kỳ đáng sợ, còn bao gồm tâm trí và thủ đoạn.Ngồi cùng một chỗ với loại người này, Lâm Diệp nhìn như bình tĩnh tự nhiên, nhưng lúc nào cũng căng thẳng trong lòng, không dám có một tí sơ suất. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.Mặc dù giờ phút này tất cả đều đi qua, nhưng trong lòng Lâm Diệp cũng có mấy vài nghi ngờ.Đại công tử Thạch Hiên kia hẳn chính là một cường giả vô cùng có thân phận, mục đích hắn ta tới đây c*̃ng rất dễ dự đoán, tất nhiên là vì cái gọi là “tuyệt thế bảo vật” kia mà đến.Mấu chốt ở ngay chỗ này, nếu Lâm Diệp suy đoán không sai, thời gian xảy ra “dị tượng trên trời rơi xuống” mà Thạch Hiên nói tới, vừa vặn là thời điểm gần ba tháng trước, ngày mà mình vừa phá giải bí mặt của “Thông Thiên bí cảnh”!Ở trong đó phải chăng có liên quan gì?Lâm Diệp không dám nói bừa, nhưng lại tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho bất kì người nào.Chỉ là điều làm cho Lâm Diệp nghi ngờ là, loại người giống như Thạch Hiên này, dường như hoàn toàn không cần phải vì hỏi mấy câu như vậy, thì lấy ra “Tứ Quý Trân Nhưỡng” vật quý báu như vậy chiêu đãi mình, thậm chí cuối cùng khi sắp rời đi, còn đưa cho mình một tấm lệnh bài!

Chương 155