Tác giả:

Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể…

Chương 156

Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 156Tại sao hắn ta phải làm như vậy?Lâm Diệp cũng không tin trên đời này có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, cho dù có, c*̃ng tuyệt đối sẽ không rơi trên đầu mình.Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diệp cũng khó mà suy đoán được tâm tư của Thạch Hiên, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, chỉ cần đối phương không biểu lộ ra ác ý, như vậy đủ rồi.Trên bàn đá còn một chén rượu, là “rượu mùa đông” trong “Tứ Quý Trân Nhưỡng”, Lâm Diệp lấy qua, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt thấu xương giống đao đâm vào cổ họng, chợt hóa thành vô số luồng không khí lạnh nhỏ bé tuôn khắp toàn thân, làm cho toàn thân hắn không chịu được run cầm cập.Rượu này quả thực là không tầm thường.Cùng đến từ một bình, lại chia thành bốn loại hương vị khác nhau, mà trong đó còn ẩn chứa linh lực cực kì kinh khủng, cho dù với tu vi bây giờ của Lâm Diệp, cũng chỉ có thể luyện hóa được hai phần sức mạnh trong đó, phần lớn sức mạnh còn thừa lại đều bị hắn áp chế gắt gao bên trong cơ thể dự trữ.Sức mạnh tăng vọt cũng không phải chắc chắn là chuyện tốt, một khi tên cấp quá nhanh, cực kỳ dễ dàng tạo thành căn cơ tu luyện bất ổn, đối với tu hành sau này xảy ra tai hoạ ngầm cực lớn.Lâm Diệp theo đuổi là trạng thái tu hành “nước đầy từ tràn, hoàn hảo không thiếu sót”, cực kỳ xem trọng rèn luyện căn cơ tu hành.Hắn cũng không hi vọng một mực theo đuổi lên cấp nhanh chóng, trái lại để cho con đường tu hành của mình càng đi càng hẹp, đó chính là trèo cây tìm cá, cái mất nhiều hơn cái được.Cùng lúc đó, ở nơi rất xa dưới bầu trời, một tấm thảm bay linh khí bay nhanh trong tầng mây.“Đại công tử, vừa nãy tại sao ngài phải làm như vậy?”Không còn người ngoài, Mộ Vãn Tô không nhịn được nữa hỏi thắc mắc kìm nén trong lòng.“Biết ngươi sẽ nhịn không được mà hỏi.”Thạch Hiên hai tay chắp sau lưng, bóng dáng ngang tàng cao lớn tựa như như núi cao không thể rung chuyển: “Nếu như ta nói, đây chỉ là việc làm nông nỗi của ta, ngươi tin không?”Mộ Vãn Tô giật mình, rất thành thực lắc đầu.“Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng duyên phận này.”Thạch Hiên dửng dưng nói: “Người này và tam đệ của ta có lẽ cùng tuổi, nhưng điều hiếm thấy chính là, ở trên người đứa trẻ này lại không có một chút kiêu căng của người thiếu niên thường có, không những như thế, sự dũng cảm, tâm trí, năng lực ứng biến của hắn c*̃ng nổi bật, không thể so sánh tầm thường, địa phương nhỏ giống như thôn Phi Vân này, nhất định là không giữ được nhân vật như vậy.”Mộ Vãn Tô cười khẩy nói: “Ta thấy hắn chính là một tên tiểu tặc vô liêm sỉ gian xảo, nào có ưu tú như ngài nói.”Thạch Hiên cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống dòng sông ở dải đất thấp giữa các ngọn núi xa xa, nói: “Ngươi không hiểu, trên đời này có một loại người, chỉ cần cho hắn một cơ hội, thì sẽ bộc phát ra ánh sáng vô cùng loá mắt, hiện nay nói những thứ này còn sớm, người này là rồng hay rắn, có lẽ sau này sẽ biết.”Mộ Vãn Tô hoàn toàn không nghĩ tới, đại công tử lại có thể đánh giá cao đối với một thiếu niên thôn quê như thế, vẻ mặt cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc.Suy nghĩ kỹ một chút, từ khi đột nhiên đi vào trong nhà Lâm Diệp, lại đến từng sự việc xảy ra ở giữa lúc đó, chỉ thấy phong thái, ngôn từ mà Lâm Diệp thể hiện ra, quả thực không giống với một thiếu niên thôn quê có thể có được.Nhưng Mộ Vãn Tô vừa nghĩ tới bộ dạng “gian xảo” mà Lâm Diệp thể hiện ra lúc sắp đi, nàng ta rất khó mà xem thiếu niên này là một người kiệt xuất vô cùng có tiềm lực để đối đãi.

Chương 156

Tại sao hắn ta phải làm như vậy?

Lâm Diệp cũng không tin trên đời này có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, cho dù có, c*̃ng tuyệt đối sẽ không rơi trên đầu mình.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diệp cũng khó mà suy đoán được tâm tư của Thạch Hiên, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, chỉ cần đối phương không biểu lộ ra ác ý, như vậy đủ rồi.

Trên bàn đá còn một chén rượu, là “rượu mùa đông” trong “Tứ Quý Trân Nhưỡng”, Lâm Diệp lấy qua, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt thấu xương giống đao đâm vào cổ họng, chợt hóa thành vô số luồng không khí lạnh nhỏ bé tuôn khắp toàn thân, làm cho toàn thân hắn không chịu được run cầm cập.

Rượu này quả thực là không tầm thường.

Cùng đến từ một bình, lại chia thành bốn loại hương vị khác nhau, mà trong đó còn ẩn chứa linh lực cực kì kinh khủng, cho dù với tu vi bây giờ của Lâm Diệp, cũng chỉ có thể luyện hóa được hai phần sức mạnh trong đó, phần lớn sức mạnh còn thừa lại đều bị hắn áp chế gắt gao bên trong cơ thể dự trữ.

Sức mạnh tăng vọt cũng không phải chắc chắn là chuyện tốt, một khi tên cấp quá nhanh, cực kỳ dễ dàng tạo thành căn cơ tu luyện bất ổn, đối với tu hành sau này xảy ra tai hoạ ngầm cực lớn.

Lâm Diệp theo đuổi là trạng thái tu hành “nước đầy từ tràn, hoàn hảo không thiếu sót”, cực kỳ xem trọng rèn luyện căn cơ tu hành.

Hắn cũng không hi vọng một mực theo đuổi lên cấp nhanh chóng, trái lại để cho con đường tu hành của mình càng đi càng hẹp, đó chính là trèo cây tìm cá, cái mất nhiều hơn cái được.

Cùng lúc đó, ở nơi rất xa dưới bầu trời, một tấm thảm bay linh khí bay nhanh trong tầng mây.

“Đại công tử, vừa nãy tại sao ngài phải làm như vậy?”

Không còn người ngoài, Mộ Vãn Tô không nhịn được nữa hỏi thắc mắc kìm nén trong lòng.

“Biết ngươi sẽ nhịn không được mà hỏi.”

Thạch Hiên hai tay chắp sau lưng, bóng dáng ngang tàng cao lớn tựa như như núi cao không thể rung chuyển: “Nếu như ta nói, đây chỉ là việc làm nông nỗi của ta, ngươi tin không?”

Mộ Vãn Tô giật mình, rất thành thực lắc đầu.

“Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng duyên phận này.”

Thạch Hiên dửng dưng nói: “Người này và tam đệ của ta có lẽ cùng tuổi, nhưng điều hiếm thấy chính là, ở trên người đứa trẻ này lại không có một chút kiêu căng của người thiếu niên thường có, không những như thế, sự dũng cảm, tâm trí, năng lực ứng biến của hắn c*̃ng nổi bật, không thể so sánh tầm thường, địa phương nhỏ giống như thôn Phi Vân này, nhất định là không giữ được nhân vật như vậy.”

Mộ Vãn Tô cười khẩy nói: “Ta thấy hắn chính là một tên tiểu tặc vô liêm sỉ gian xảo, nào có ưu tú như ngài nói.”

Thạch Hiên cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống dòng sông ở dải đất thấp giữa các ngọn núi xa xa, nói: “Ngươi không hiểu, trên đời này có một loại người, chỉ cần cho hắn một cơ hội, thì sẽ bộc phát ra ánh sáng vô cùng loá mắt, hiện nay nói những thứ này còn sớm, người này là rồng hay rắn, có lẽ sau này sẽ biết.”

Mộ Vãn Tô hoàn toàn không nghĩ tới, đại công tử lại có thể đánh giá cao đối với một thiếu niên thôn quê như thế, vẻ mặt cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc.

Suy nghĩ kỹ một chút, từ khi đột nhiên đi vào trong nhà Lâm Diệp, lại đến từng sự việc xảy ra ở giữa lúc đó, chỉ thấy phong thái, ngôn từ mà Lâm Diệp thể hiện ra, quả thực không giống với một thiếu niên thôn quê có thể có được.

Nhưng Mộ Vãn Tô vừa nghĩ tới bộ dạng “gian xảo” mà Lâm Diệp thể hiện ra lúc sắp đi, nàng ta rất khó mà xem thiếu niên này là một người kiệt xuất vô cùng có tiềm lực để đối đãi.

Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 156Tại sao hắn ta phải làm như vậy?Lâm Diệp cũng không tin trên đời này có chuyện bánh từ trên trời rớt xuống, cho dù có, c*̃ng tuyệt đối sẽ không rơi trên đầu mình.Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Diệp cũng khó mà suy đoán được tâm tư của Thạch Hiên, cuối cùng chỉ có thể coi như không có gì, chỉ cần đối phương không biểu lộ ra ác ý, như vậy đủ rồi.Trên bàn đá còn một chén rượu, là “rượu mùa đông” trong “Tứ Quý Trân Nhưỡng”, Lâm Diệp lấy qua, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt thấu xương giống đao đâm vào cổ họng, chợt hóa thành vô số luồng không khí lạnh nhỏ bé tuôn khắp toàn thân, làm cho toàn thân hắn không chịu được run cầm cập.Rượu này quả thực là không tầm thường.Cùng đến từ một bình, lại chia thành bốn loại hương vị khác nhau, mà trong đó còn ẩn chứa linh lực cực kì kinh khủng, cho dù với tu vi bây giờ của Lâm Diệp, cũng chỉ có thể luyện hóa được hai phần sức mạnh trong đó, phần lớn sức mạnh còn thừa lại đều bị hắn áp chế gắt gao bên trong cơ thể dự trữ.Sức mạnh tăng vọt cũng không phải chắc chắn là chuyện tốt, một khi tên cấp quá nhanh, cực kỳ dễ dàng tạo thành căn cơ tu luyện bất ổn, đối với tu hành sau này xảy ra tai hoạ ngầm cực lớn.Lâm Diệp theo đuổi là trạng thái tu hành “nước đầy từ tràn, hoàn hảo không thiếu sót”, cực kỳ xem trọng rèn luyện căn cơ tu hành.Hắn cũng không hi vọng một mực theo đuổi lên cấp nhanh chóng, trái lại để cho con đường tu hành của mình càng đi càng hẹp, đó chính là trèo cây tìm cá, cái mất nhiều hơn cái được.Cùng lúc đó, ở nơi rất xa dưới bầu trời, một tấm thảm bay linh khí bay nhanh trong tầng mây.“Đại công tử, vừa nãy tại sao ngài phải làm như vậy?”Không còn người ngoài, Mộ Vãn Tô không nhịn được nữa hỏi thắc mắc kìm nén trong lòng.“Biết ngươi sẽ nhịn không được mà hỏi.”Thạch Hiên hai tay chắp sau lưng, bóng dáng ngang tàng cao lớn tựa như như núi cao không thể rung chuyển: “Nếu như ta nói, đây chỉ là việc làm nông nỗi của ta, ngươi tin không?”Mộ Vãn Tô giật mình, rất thành thực lắc đầu.“Nhưng ta hoàn toàn tin tưởng duyên phận này.”Thạch Hiên dửng dưng nói: “Người này và tam đệ của ta có lẽ cùng tuổi, nhưng điều hiếm thấy chính là, ở trên người đứa trẻ này lại không có một chút kiêu căng của người thiếu niên thường có, không những như thế, sự dũng cảm, tâm trí, năng lực ứng biến của hắn c*̃ng nổi bật, không thể so sánh tầm thường, địa phương nhỏ giống như thôn Phi Vân này, nhất định là không giữ được nhân vật như vậy.”Mộ Vãn Tô cười khẩy nói: “Ta thấy hắn chính là một tên tiểu tặc vô liêm sỉ gian xảo, nào có ưu tú như ngài nói.”Thạch Hiên cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống dòng sông ở dải đất thấp giữa các ngọn núi xa xa, nói: “Ngươi không hiểu, trên đời này có một loại người, chỉ cần cho hắn một cơ hội, thì sẽ bộc phát ra ánh sáng vô cùng loá mắt, hiện nay nói những thứ này còn sớm, người này là rồng hay rắn, có lẽ sau này sẽ biết.”Mộ Vãn Tô hoàn toàn không nghĩ tới, đại công tử lại có thể đánh giá cao đối với một thiếu niên thôn quê như thế, vẻ mặt cũng không nhịn được trở nên nghiêm túc.Suy nghĩ kỹ một chút, từ khi đột nhiên đi vào trong nhà Lâm Diệp, lại đến từng sự việc xảy ra ở giữa lúc đó, chỉ thấy phong thái, ngôn từ mà Lâm Diệp thể hiện ra, quả thực không giống với một thiếu niên thôn quê có thể có được.Nhưng Mộ Vãn Tô vừa nghĩ tới bộ dạng “gian xảo” mà Lâm Diệp thể hiện ra lúc sắp đi, nàng ta rất khó mà xem thiếu niên này là một người kiệt xuất vô cùng có tiềm lực để đối đãi.

Chương 156