Vùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể…
Chương 157
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 157Mộ Vãn Tô thở dài nói: “Ta chỉ lo lắng tiểu tử này cũng sẽ không hiểu được dụng tâm của ngài, trên đời này hạng người vong ân phụ nghĩa cũng nhiều lắm.”Khoé môi Thạch Hiên hiện lên một nét ung dung: “Một chút rượu ủ cùng với một lệnh bài không có nhiều tác dụng mà thôi, tính là cái gì chứ? Cho dù sau này hắn không nhớ ra được ta, cũng không thành vấn đề, ngươi cảm thấy ta sẽ nghĩ tới làm cho một thiếu niên mang ơn với ta?”Mộ Vãn Tô không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ không!”Nực cười, Thạch Hiên là ai?Là trưởng tử dưới gối “Thạch Tài Thần” ông chủ phía sau “Thạch Đỉnh Trai”, trong thế hệ trẻ ở Đế Đô Tử Cấm Thành, cũng là nhân vật chói lọi hàng đầu trong hàng đầu!Quan trọng nhất là, Thạch Hiên còn là một vị cường giả cảnh giới Linh Hải có thể cùng“tiểu kiếm quân” Tạ Ngọc Đường tranh cao thấp!Có lẽ đúng như lời Thạch Hiên nói, mọi chuyện vừa nãy hắn ta làm, vẻn vẹn chỉ là một loại duyên phận tiện tay làm mà thôi.Chuyện trên đời này, vô cùng kì quặc, thật thật giả giả, hư hư thật thật, có một số chân tướng, quả thực cũng rất đơn giản, không phức tạp giống như trong tưởng tượng.Lâm Diệp cầm lệnh bài để trước mắt rồi xem xét cẩn thận.Lệnh bài này được chế luyện từ một loại ngọc đặc biệt, bên trên có khắc bức họa linh văn dày đặc, cầm trong tay nặng trịch.Mặt sau của lệnh bài có khắc ba chữ cổ mạ vàng “Thạch Đỉnh Trai”Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì bức họa linh văn kia có lẽ là biểu tượng duy nhất của Thạch Đỉnh Trai.“Có lệnh bài này thì có thể giải quyết được nhiều rắc rối…”Lâm Diệp cẩn thận thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến việc đi đến bộ lạc Thanh Dương để đổi lấy vật tư.Cách đây mấy hôm, đại chấp sự “Ngô Hận Thủy” đến từ Ngô Thị dược hành, đã chết trong tay Hạ Chí, theo sự suy đoán của Lâm Diệp thì đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.Giờ đã có lệnh bài “Thạch Đỉnh Trai” này, có lẽ nếu muốn giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn đến từ Ngô Thị dược hành thì có thể bắt đầu với bài lệnh này.“Dù có thế nào thì cuối cùng cũng phải đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương.”Ánh mắt Lâm Diệp đầy suy tư.Bộ lạc Thanh Dương là nơi gần thành Đông Lâm nhất ở Tam Thiên Sơn, theo lời của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm thì ở đó gần giống như một thành trấn nhộn nhịp.Cho dù là để giải quyết các vấn đề sinh hoạt sau này của dân làng thôn Phi Vân hay là để tu luyện bản thân trong tương lai thì Lâm Diệp cũng chắc chắn phải đi đến đó một chuyến.Nhưng trước mắt, Lâm Diệp vẫn còn một chuyện cần giải quyết, đó là vượt qua cửa ải quan trọng thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo trong “Thông Thiên bí cảnh”…Đến đêm, sau khi Hạ Chí thức giấc, cô bé bước ra khỏi phòng và nhìn Lâm Diệp đang bận rộn trong nhà bếp, cô bé im lặng một hồi lâu rồi nói: “Lâm Diệp! Ta muốn trở nên lớn mạnh hơn.”Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhanh nhẹn dọn từng món đã nấu xong lên bàn, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Chí, nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?”Hạ Chí nhếch môi: “Không tại sao cả.”
Chương 157
Mộ Vãn Tô thở dài nói: “Ta chỉ lo lắng tiểu tử này cũng sẽ không hiểu được dụng tâm của ngài, trên đời này hạng người vong ân phụ nghĩa cũng nhiều lắm.”
Khoé môi Thạch Hiên hiện lên một nét ung dung: “Một chút rượu ủ cùng với một lệnh bài không có nhiều tác dụng mà thôi, tính là cái gì chứ? Cho dù sau này hắn không nhớ ra được ta, cũng không thành vấn đề, ngươi cảm thấy ta sẽ nghĩ tới làm cho một thiếu niên mang ơn với ta?”
Mộ Vãn Tô không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ không!”
Nực cười, Thạch Hiên là ai?
Là trưởng tử dưới gối “Thạch Tài Thần” ông chủ phía sau “Thạch Đỉnh Trai”, trong thế hệ trẻ ở Đế Đô Tử Cấm Thành, cũng là nhân vật chói lọi hàng đầu trong hàng đầu!
Quan trọng nhất là, Thạch Hiên còn là một vị cường giả cảnh giới Linh Hải có thể cùng“tiểu kiếm quân” Tạ Ngọc Đường tranh cao thấp!
Có lẽ đúng như lời Thạch Hiên nói, mọi chuyện vừa nãy hắn ta làm, vẻn vẹn chỉ là một loại duyên phận tiện tay làm mà thôi.
Chuyện trên đời này, vô cùng kì quặc, thật thật giả giả, hư hư thật thật, có một số chân tướng, quả thực cũng rất đơn giản, không phức tạp giống như trong tưởng tượng.
Lâm Diệp cầm lệnh bài để trước mắt rồi xem xét cẩn thận.
Lệnh bài này được chế luyện từ một loại ngọc đặc biệt, bên trên có khắc bức họa linh văn dày đặc, cầm trong tay nặng trịch.
Mặt sau của lệnh bài có khắc ba chữ cổ mạ vàng “Thạch Đỉnh Trai”
Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì bức họa linh văn kia có lẽ là biểu tượng duy nhất của Thạch Đỉnh Trai.
“Có lệnh bài này thì có thể giải quyết được nhiều rắc rối…”
Lâm Diệp cẩn thận thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến việc đi đến bộ lạc Thanh Dương để đổi lấy vật tư.
Cách đây mấy hôm, đại chấp sự “Ngô Hận Thủy” đến từ Ngô Thị dược hành, đã chết trong tay Hạ Chí, theo sự suy đoán của Lâm Diệp thì đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.
Giờ đã có lệnh bài “Thạch Đỉnh Trai” này, có lẽ nếu muốn giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn đến từ Ngô Thị dược hành thì có thể bắt đầu với bài lệnh này.
“Dù có thế nào thì cuối cùng cũng phải đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương.”
Ánh mắt Lâm Diệp đầy suy tư.
Bộ lạc Thanh Dương là nơi gần thành Đông Lâm nhất ở Tam Thiên Sơn, theo lời của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm thì ở đó gần giống như một thành trấn nhộn nhịp.
Cho dù là để giải quyết các vấn đề sinh hoạt sau này của dân làng thôn Phi Vân hay là để tu luyện bản thân trong tương lai thì Lâm Diệp cũng chắc chắn phải đi đến đó một chuyến.
Nhưng trước mắt, Lâm Diệp vẫn còn một chuyện cần giải quyết, đó là vượt qua cửa ải quan trọng thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo trong “Thông Thiên bí cảnh”…
Đến đêm, sau khi Hạ Chí thức giấc, cô bé bước ra khỏi phòng và nhìn Lâm Diệp đang bận rộn trong nhà bếp, cô bé im lặng một hồi lâu rồi nói: “Lâm Diệp! Ta muốn trở nên lớn mạnh hơn.”
Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhanh nhẹn dọn từng món đã nấu xong lên bàn, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Chí, nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?”
Hạ Chí nhếch môi: “Không tại sao cả.”
Thiên Kiêu Ngạo ThếTác giả: AliceTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Tiên HiệpVùng biên giới Đông Tây, vương quốc Tử Diệu. Nơi đây đường núi hiểm trở, non cao san sát, rừng sâu rậm rạp. Từ xa xưa, nơi đây đã được mệnh danh là thành hào của trời đất, là nơi mà hàng ngàn dãy núi cao chót vót quy tụ như một thành trì kiên cố, vững chắc bao lấy cả một vùng trời. Ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa trời chiếu rọi khắp thế gian. Từ xa xa, Lâm Diệp chợt nhiên nhìn thấy một làn khói bếp bốc lên nghi ngút. Hai mắt Lâm Diệp sáng lên, hắn đưa tay lau đi mồ hôi đang chảy đầm đìa trên trán, thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng đã tìm thấy một nơi có người ở..." Lâm Diệp đã lặn lội ở cái nơi hoang vu hẻo lánh này suốt vẻn vẹn bảy ngày trời. Trên đường đi, cậu thiếu niên này đã phải trải qua bao nhiêu hiểm nguy và gian khổ, từng có lúc suýt mất mạng dưới hàm răng sắc bén của một con dã thú. Ngay lúc sắp không chịu nổi nữa, Lâm Diệp lại nhìn thấy một đám khói bếp lượn lờ bốc lên, tuy rằng khoảng cách cực kỳ xa, nhưng vẫn khiến cho Lâm Diệp cảm thấy rất phấn khởi, thân thể… Chương 157Mộ Vãn Tô thở dài nói: “Ta chỉ lo lắng tiểu tử này cũng sẽ không hiểu được dụng tâm của ngài, trên đời này hạng người vong ân phụ nghĩa cũng nhiều lắm.”Khoé môi Thạch Hiên hiện lên một nét ung dung: “Một chút rượu ủ cùng với một lệnh bài không có nhiều tác dụng mà thôi, tính là cái gì chứ? Cho dù sau này hắn không nhớ ra được ta, cũng không thành vấn đề, ngươi cảm thấy ta sẽ nghĩ tới làm cho một thiếu niên mang ơn với ta?”Mộ Vãn Tô không chút do dự nói: “Đương nhiên sẽ không!”Nực cười, Thạch Hiên là ai?Là trưởng tử dưới gối “Thạch Tài Thần” ông chủ phía sau “Thạch Đỉnh Trai”, trong thế hệ trẻ ở Đế Đô Tử Cấm Thành, cũng là nhân vật chói lọi hàng đầu trong hàng đầu!Quan trọng nhất là, Thạch Hiên còn là một vị cường giả cảnh giới Linh Hải có thể cùng“tiểu kiếm quân” Tạ Ngọc Đường tranh cao thấp!Có lẽ đúng như lời Thạch Hiên nói, mọi chuyện vừa nãy hắn ta làm, vẻn vẹn chỉ là một loại duyên phận tiện tay làm mà thôi.Chuyện trên đời này, vô cùng kì quặc, thật thật giả giả, hư hư thật thật, có một số chân tướng, quả thực cũng rất đơn giản, không phức tạp giống như trong tưởng tượng.Lâm Diệp cầm lệnh bài để trước mắt rồi xem xét cẩn thận.Lệnh bài này được chế luyện từ một loại ngọc đặc biệt, bên trên có khắc bức họa linh văn dày đặc, cầm trong tay nặng trịch.Mặt sau của lệnh bài có khắc ba chữ cổ mạ vàng “Thạch Đỉnh Trai”Nếu Lâm Diệp đoán không nhầm thì bức họa linh văn kia có lẽ là biểu tượng duy nhất của Thạch Đỉnh Trai.“Có lệnh bài này thì có thể giải quyết được nhiều rắc rối…”Lâm Diệp cẩn thận thu lệnh bài vào nhẫn trữ vật, trong đầu hắn bắt đầu nghĩ đến việc đi đến bộ lạc Thanh Dương để đổi lấy vật tư.Cách đây mấy hôm, đại chấp sự “Ngô Hận Thủy” đến từ Ngô Thị dược hành, đã chết trong tay Hạ Chí, theo sự suy đoán của Lâm Diệp thì đối phương chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.Giờ đã có lệnh bài “Thạch Đỉnh Trai” này, có lẽ nếu muốn giải quyết mối nguy hiểm tiềm ẩn đến từ Ngô Thị dược hành thì có thể bắt đầu với bài lệnh này.“Dù có thế nào thì cuối cùng cũng phải đi một chuyến đến bộ lạc Thanh Dương.”Ánh mắt Lâm Diệp đầy suy tư.Bộ lạc Thanh Dương là nơi gần thành Đông Lâm nhất ở Tam Thiên Sơn, theo lời của thôn trưởng Tiêu Thiên Nhậm thì ở đó gần giống như một thành trấn nhộn nhịp.Cho dù là để giải quyết các vấn đề sinh hoạt sau này của dân làng thôn Phi Vân hay là để tu luyện bản thân trong tương lai thì Lâm Diệp cũng chắc chắn phải đi đến đó một chuyến.Nhưng trước mắt, Lâm Diệp vẫn còn một chuyện cần giải quyết, đó là vượt qua cửa ải quan trọng thứ hai của Thanh Vân Đại Đạo trong “Thông Thiên bí cảnh”…Đến đêm, sau khi Hạ Chí thức giấc, cô bé bước ra khỏi phòng và nhìn Lâm Diệp đang bận rộn trong nhà bếp, cô bé im lặng một hồi lâu rồi nói: “Lâm Diệp! Ta muốn trở nên lớn mạnh hơn.”Lâm Diệp ngẩn người, hắn nhanh nhẹn dọn từng món đã nấu xong lên bàn, rồi nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hạ Chí, nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như vậy?”Hạ Chí nhếch môi: “Không tại sao cả.”