"Ngắt một nhành hoa cúc dưới hàng rào, núi nam xa xa bất chợt rơi vào đáy mắt. "Câu thơ trong "Ẩm tửu ngũ kỳ" của Đào Uyên Minh cho dù qua hơn một nghìn năm, hình ảnh trong đó vẫn khiến người ta say mê. Đáng tiếc xã hội hiện đại là một tấm lưới, tấm lưới được dệt bằng tình thân, tình bạn, tiền tài, d*c v*ng, tất cả mọi người đều chỉ là cá trong tấm lưới đó. Cá trong tấm lưới này có con chạy không thoát, có con lại không muốn chạy. Vương Thăng cũng là một con cá trong tấm lưới ấy. Chỉ có điều lần đầu tiên hắn đọc được bài thơ này còn đang đi học ở quê, trong lòng không hề dao động chút nào, cuộc sống ngày ngày lặp đi lặp lại như thế làm sao say mê cho được?Đồng thời trồng trọt cũng không có tiêu sái như Đào Uyên Minh, đây là công việc để kiếm cơm! Sau đó hắn thích dưỡng sinh, lại có hứng thú trồng hoa cúc. Lần thứ hai đọc được câu này hắn đã trở thành một nhân viên liều mạng làm việc. Hắn tự hỏi mình, muốn một cuộc sống như thế nào?Muốn!Hắn cực kỳ muốn!Cuộc sống nhàn nhã ai mà không…
Chương 33: 33: Có Cách Giải Quyết
Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội ĐanTác giả: Hắc Nguyên BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Ngắt một nhành hoa cúc dưới hàng rào, núi nam xa xa bất chợt rơi vào đáy mắt. "Câu thơ trong "Ẩm tửu ngũ kỳ" của Đào Uyên Minh cho dù qua hơn một nghìn năm, hình ảnh trong đó vẫn khiến người ta say mê. Đáng tiếc xã hội hiện đại là một tấm lưới, tấm lưới được dệt bằng tình thân, tình bạn, tiền tài, d*c v*ng, tất cả mọi người đều chỉ là cá trong tấm lưới đó. Cá trong tấm lưới này có con chạy không thoát, có con lại không muốn chạy. Vương Thăng cũng là một con cá trong tấm lưới ấy. Chỉ có điều lần đầu tiên hắn đọc được bài thơ này còn đang đi học ở quê, trong lòng không hề dao động chút nào, cuộc sống ngày ngày lặp đi lặp lại như thế làm sao say mê cho được?Đồng thời trồng trọt cũng không có tiêu sái như Đào Uyên Minh, đây là công việc để kiếm cơm! Sau đó hắn thích dưỡng sinh, lại có hứng thú trồng hoa cúc. Lần thứ hai đọc được câu này hắn đã trở thành một nhân viên liều mạng làm việc. Hắn tự hỏi mình, muốn một cuộc sống như thế nào?Muốn!Hắn cực kỳ muốn!Cuộc sống nhàn nhã ai mà không… Chu Chính Văn nghe vậy thì thở dài yên tâm, tuy rằng nguy cơ chưa giải quyết nhưng ít nhất nó cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.Chuyện võ giả có chết hay sống không liên quan tới ông ấy, Chu Chính Văn chỉ quan tâm tới an toàn của người dân trong thôn.Chỉ trừ khi trong thôn có võ giả, nhưng điều này sao có thể chứ?Cả đời Chu Chính Văn sống ở thôn Thanh Sơn, không ai có thể hiểu rõ thôn Thanh Sơn hơn ông ấy được.Sợi dây căng chặt trong lòng được buông lòng, Chu Chính Văn nhanh chóng nghĩ tới việc khác."Khá lắm lão Kỷ, nếu như chỉ có chuyện đó vậy sao ngươi phải chờ Vận Thăng tới mới nói? Chẳng nhẽ Vận Thăng có cách giải quyết hả? Ha ha ha."Chu Chính Văn nói xong thì cười to.Vương Thăng nhỏ tuổi như vậy, lại chưa từng ra khỏi thôn, sao có y thuật lợi hại được.Hơn nữa "bệnh dịch võ giả" này chỉ ảnh hưởng tới võ giả cao cao tại thượng, y thuật bình thường cũng chẳng có tác dụng gì.Nhưng mà cười một lúc, Chu Chính Văn phát hiện lão Kỷ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang, về phần Lý Văn Quang thì nhìn Vương Thăng đầy lo lắng."Lão Kỷ, sao ngươi nhìn ta như vậy? Còn cả Văn Quang nữa, sao nhìn Vận Thăng như thế?"Lão Kỷ không nhịn được thở dài một tiếng: "Không phải ngươi tò mò vì sao ta phải chờ Vận Thăng tới đây à? Hiện giờ ta nói cho ngươi biết, bởi vì Vận Thăng là người bị bệnh dịch võ giả ảnh hưởng nặng nhất trong thôn, nếu như không có cách giải quyết, chỉ sợ hắn...!cũng chờ chết thôi."Bệnh dịch võ giả, hễ là võ giả dưới cấp ba thì không có cách điều trị, chắc chắn phải chết.Mà lão Kỷ và Lý Văn Quang biết rõ, Vương Thăng vừa mới trở thành võ giả, không thể nào là cường giả trên cấp ba được.Vì vậy...!nếu như không có kỳ tích, kết cục của Vương Thăng sẽ không tốt lắm.Chu Chính Văn sững sờ, nhưng ông ấy không phải người ngốc, rất nhanh thì đã hiểu rõ mọi chuyện:"Ý của các ngươi Vận Thăng là võ giả?"Hai người đồng thời gật đầu."?"Chu Chính Văn không ngờ trong thôn của mình lại có võ giả.Bất cứ một thôn nào có võ giả, chỉ cần võ giả này có chút tình cảm với thôn thì trong thôn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.Ví dụ như lúc hạn hán, đi tranh đoạt nguồn nước cũng dễ dàng hơn một ít.Vương Thăng làm người thế nào thì ông ấy chưa hiểu rõ, nhưng dựa vào hành động của hắn để đoán thì chắc hẳn hắn cũng có cảm tình với thôn.Vốn đây là một chuyện tốt, thế nhưng dịch bệnh võ giả chết tiệt này.Chu Chính Văn thông qua vẻ mặt của lão Kỷ và Lý Văn Quang thì đoán được thực lực của Vương Thăng không thể nào vượt qua cấp ba được."Tội nghiệp!"Bên ngoài đã bắt đầu loạn lên, trong thôn có một võ giả cũng thêm một phần an toàn.Nhưng bây giờ tựa hồ võ giả này còn khó bảo vệ được mạng sống của bản thân."Vận Thăng, ngươi..."Lý Văn Quang lo lắng nhất, ông ta cảm thấy đứa nhỏ Vương Thăng này khổ quá rồi.Hắn vất vả giải quyết xong chuyện Tôn gia, hiện giờ lại tới bệnh dịch võ giả gì đấy, việc sau còn phiền hơn việc trước.Nếu như trong chuyện Tôn gia, Vương Thăng chịu bỏ qua tôn nghiêm vẫn có thể sống tạm được.Nhưng dịch bệnh võ giả này thì không được, thứ bệnh dịch này không phải thứ mà ngươi bỏ qua tôn nghiêm là có thể điều trị được.Vương Thăng nhìn gương mặt lo lắng của ba người thì không khỏi bật cười, giọng nói nhẹ tênh: "Mọi người yên tâm đi, ta có cách giải quyết, không cần lo lắng cho ta."Bệnh dịch võ giả chỉ nhằm vào võ giả, những kẻ dưới cấp ba không giữ nổi mạng sống nghe thì đáng sợ thật.Nhưng hắn trở thành võ giả cũng không theo hệ thống võ giả ở thế giới này.Cho dù Vương Thăng chưa gặp qua những võ giả khác, nhưng hắn biết chắc bản thân khác biệt rất nhiều so với họ.Bệnh dịch võ giả có ảnh hưởng tới hắn không thì vẫn còn là một dấu hỏi chấm.Lui vạn bước mà nói, hiện tại hắn chưa hoàn thành Khí Xông Ổ Bệnh, cho nên chỉ cần khí huyệt hắn đầy đủ, sớm muộn gì cũng phá tan ổ bệnh này giải quyết phiền toái.Bởi vậy tuy trong lòng hắn cũng vội vàng nhưng thực tế không gấp gáp như lúc trước phải giao hoa cúc.Tất nhiên, hắn có tâm tình tốt như vậy chủ yếu bởi biết rõ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.Nói cách khác, bệnh dịch võ giả nghe tới vẫn rất đáng sợ.Mới đầu ba người Lý Văn Quang không tin Vương Thăng có cách giải quyết thế nhưng tới khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn thì không tin cũng phải cố mà tin..
Chu Chính Văn nghe vậy thì thở dài yên tâm, tuy rằng nguy cơ chưa giải quyết nhưng ít nhất nó cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.Chuyện võ giả có chết hay sống không liên quan tới ông ấy, Chu Chính Văn chỉ quan tâm tới an toàn của người dân trong thôn.Chỉ trừ khi trong thôn có võ giả, nhưng điều này sao có thể chứ?Cả đời Chu Chính Văn sống ở thôn Thanh Sơn, không ai có thể hiểu rõ thôn Thanh Sơn hơn ông ấy được.Sợi dây căng chặt trong lòng được buông lòng, Chu Chính Văn nhanh chóng nghĩ tới việc khác."Khá lắm lão Kỷ, nếu như chỉ có chuyện đó vậy sao ngươi phải chờ Vận Thăng tới mới nói? Chẳng nhẽ Vận Thăng có cách giải quyết hả? Ha ha ha."Chu Chính Văn nói xong thì cười to.
Vương Thăng nhỏ tuổi như vậy, lại chưa từng ra khỏi thôn, sao có y thuật lợi hại được.Hơn nữa "bệnh dịch võ giả" này chỉ ảnh hưởng tới võ giả cao cao tại thượng, y thuật bình thường cũng chẳng có tác dụng gì.Nhưng mà cười một lúc, Chu Chính Văn phát hiện lão Kỷ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang, về phần Lý Văn Quang thì nhìn Vương Thăng đầy lo lắng."Lão Kỷ, sao ngươi nhìn ta như vậy? Còn cả Văn Quang nữa, sao nhìn Vận Thăng như thế?"Lão Kỷ không nhịn được thở dài một tiếng: "Không phải ngươi tò mò vì sao ta phải chờ Vận Thăng tới đây à? Hiện giờ ta nói cho ngươi biết, bởi vì Vận Thăng là người bị bệnh dịch võ giả ảnh hưởng nặng nhất trong thôn, nếu như không có cách giải quyết, chỉ sợ hắn...!cũng chờ chết thôi."Bệnh dịch võ giả, hễ là võ giả dưới cấp ba thì không có cách điều trị, chắc chắn phải chết.Mà lão Kỷ và Lý Văn Quang biết rõ, Vương Thăng vừa mới trở thành võ giả, không thể nào là cường giả trên cấp ba được.Vì vậy...!nếu như không có kỳ tích, kết cục của Vương Thăng sẽ không tốt lắm.Chu Chính Văn sững sờ, nhưng ông ấy không phải người ngốc, rất nhanh thì đã hiểu rõ mọi chuyện:"Ý của các ngươi Vận Thăng là võ giả?"Hai người đồng thời gật đầu."?"Chu Chính Văn không ngờ trong thôn của mình lại có võ giả.Bất cứ một thôn nào có võ giả, chỉ cần võ giả này có chút tình cảm với thôn thì trong thôn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.
Ví dụ như lúc hạn hán, đi tranh đoạt nguồn nước cũng dễ dàng hơn một ít.Vương Thăng làm người thế nào thì ông ấy chưa hiểu rõ, nhưng dựa vào hành động của hắn để đoán thì chắc hẳn hắn cũng có cảm tình với thôn.Vốn đây là một chuyện tốt, thế nhưng dịch bệnh võ giả chết tiệt này.Chu Chính Văn thông qua vẻ mặt của lão Kỷ và Lý Văn Quang thì đoán được thực lực của Vương Thăng không thể nào vượt qua cấp ba được."Tội nghiệp!"Bên ngoài đã bắt đầu loạn lên, trong thôn có một võ giả cũng thêm một phần an toàn.
Nhưng bây giờ tựa hồ võ giả này còn khó bảo vệ được mạng sống của bản thân."Vận Thăng, ngươi..."Lý Văn Quang lo lắng nhất, ông ta cảm thấy đứa nhỏ Vương Thăng này khổ quá rồi.Hắn vất vả giải quyết xong chuyện Tôn gia, hiện giờ lại tới bệnh dịch võ giả gì đấy, việc sau còn phiền hơn việc trước.Nếu như trong chuyện Tôn gia, Vương Thăng chịu bỏ qua tôn nghiêm vẫn có thể sống tạm được.
Nhưng dịch bệnh võ giả này thì không được, thứ bệnh dịch này không phải thứ mà ngươi bỏ qua tôn nghiêm là có thể điều trị được.Vương Thăng nhìn gương mặt lo lắng của ba người thì không khỏi bật cười, giọng nói nhẹ tênh: "Mọi người yên tâm đi, ta có cách giải quyết, không cần lo lắng cho ta."Bệnh dịch võ giả chỉ nhằm vào võ giả, những kẻ dưới cấp ba không giữ nổi mạng sống nghe thì đáng sợ thật.Nhưng hắn trở thành võ giả cũng không theo hệ thống võ giả ở thế giới này.Cho dù Vương Thăng chưa gặp qua những võ giả khác, nhưng hắn biết chắc bản thân khác biệt rất nhiều so với họ.
Bệnh dịch võ giả có ảnh hưởng tới hắn không thì vẫn còn là một dấu hỏi chấm.Lui vạn bước mà nói, hiện tại hắn chưa hoàn thành Khí Xông Ổ Bệnh, cho nên chỉ cần khí huyệt hắn đầy đủ, sớm muộn gì cũng phá tan ổ bệnh này giải quyết phiền toái.Bởi vậy tuy trong lòng hắn cũng vội vàng nhưng thực tế không gấp gáp như lúc trước phải giao hoa cúc.Tất nhiên, hắn có tâm tình tốt như vậy chủ yếu bởi biết rõ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.Nói cách khác, bệnh dịch võ giả nghe tới vẫn rất đáng sợ.Mới đầu ba người Lý Văn Quang không tin Vương Thăng có cách giải quyết thế nhưng tới khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn thì không tin cũng phải cố mà tin..
Võ Đạo Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thuật Nội ĐanTác giả: Hắc Nguyên BạchTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không"Ngắt một nhành hoa cúc dưới hàng rào, núi nam xa xa bất chợt rơi vào đáy mắt. "Câu thơ trong "Ẩm tửu ngũ kỳ" của Đào Uyên Minh cho dù qua hơn một nghìn năm, hình ảnh trong đó vẫn khiến người ta say mê. Đáng tiếc xã hội hiện đại là một tấm lưới, tấm lưới được dệt bằng tình thân, tình bạn, tiền tài, d*c v*ng, tất cả mọi người đều chỉ là cá trong tấm lưới đó. Cá trong tấm lưới này có con chạy không thoát, có con lại không muốn chạy. Vương Thăng cũng là một con cá trong tấm lưới ấy. Chỉ có điều lần đầu tiên hắn đọc được bài thơ này còn đang đi học ở quê, trong lòng không hề dao động chút nào, cuộc sống ngày ngày lặp đi lặp lại như thế làm sao say mê cho được?Đồng thời trồng trọt cũng không có tiêu sái như Đào Uyên Minh, đây là công việc để kiếm cơm! Sau đó hắn thích dưỡng sinh, lại có hứng thú trồng hoa cúc. Lần thứ hai đọc được câu này hắn đã trở thành một nhân viên liều mạng làm việc. Hắn tự hỏi mình, muốn một cuộc sống như thế nào?Muốn!Hắn cực kỳ muốn!Cuộc sống nhàn nhã ai mà không… Chu Chính Văn nghe vậy thì thở dài yên tâm, tuy rằng nguy cơ chưa giải quyết nhưng ít nhất nó cũng không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.Chuyện võ giả có chết hay sống không liên quan tới ông ấy, Chu Chính Văn chỉ quan tâm tới an toàn của người dân trong thôn.Chỉ trừ khi trong thôn có võ giả, nhưng điều này sao có thể chứ?Cả đời Chu Chính Văn sống ở thôn Thanh Sơn, không ai có thể hiểu rõ thôn Thanh Sơn hơn ông ấy được.Sợi dây căng chặt trong lòng được buông lòng, Chu Chính Văn nhanh chóng nghĩ tới việc khác."Khá lắm lão Kỷ, nếu như chỉ có chuyện đó vậy sao ngươi phải chờ Vận Thăng tới mới nói? Chẳng nhẽ Vận Thăng có cách giải quyết hả? Ha ha ha."Chu Chính Văn nói xong thì cười to.Vương Thăng nhỏ tuổi như vậy, lại chưa từng ra khỏi thôn, sao có y thuật lợi hại được.Hơn nữa "bệnh dịch võ giả" này chỉ ảnh hưởng tới võ giả cao cao tại thượng, y thuật bình thường cũng chẳng có tác dụng gì.Nhưng mà cười một lúc, Chu Chính Văn phát hiện lão Kỷ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn sang, về phần Lý Văn Quang thì nhìn Vương Thăng đầy lo lắng."Lão Kỷ, sao ngươi nhìn ta như vậy? Còn cả Văn Quang nữa, sao nhìn Vận Thăng như thế?"Lão Kỷ không nhịn được thở dài một tiếng: "Không phải ngươi tò mò vì sao ta phải chờ Vận Thăng tới đây à? Hiện giờ ta nói cho ngươi biết, bởi vì Vận Thăng là người bị bệnh dịch võ giả ảnh hưởng nặng nhất trong thôn, nếu như không có cách giải quyết, chỉ sợ hắn...!cũng chờ chết thôi."Bệnh dịch võ giả, hễ là võ giả dưới cấp ba thì không có cách điều trị, chắc chắn phải chết.Mà lão Kỷ và Lý Văn Quang biết rõ, Vương Thăng vừa mới trở thành võ giả, không thể nào là cường giả trên cấp ba được.Vì vậy...!nếu như không có kỳ tích, kết cục của Vương Thăng sẽ không tốt lắm.Chu Chính Văn sững sờ, nhưng ông ấy không phải người ngốc, rất nhanh thì đã hiểu rõ mọi chuyện:"Ý của các ngươi Vận Thăng là võ giả?"Hai người đồng thời gật đầu."?"Chu Chính Văn không ngờ trong thôn của mình lại có võ giả.Bất cứ một thôn nào có võ giả, chỉ cần võ giả này có chút tình cảm với thôn thì trong thôn sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.Ví dụ như lúc hạn hán, đi tranh đoạt nguồn nước cũng dễ dàng hơn một ít.Vương Thăng làm người thế nào thì ông ấy chưa hiểu rõ, nhưng dựa vào hành động của hắn để đoán thì chắc hẳn hắn cũng có cảm tình với thôn.Vốn đây là một chuyện tốt, thế nhưng dịch bệnh võ giả chết tiệt này.Chu Chính Văn thông qua vẻ mặt của lão Kỷ và Lý Văn Quang thì đoán được thực lực của Vương Thăng không thể nào vượt qua cấp ba được."Tội nghiệp!"Bên ngoài đã bắt đầu loạn lên, trong thôn có một võ giả cũng thêm một phần an toàn.Nhưng bây giờ tựa hồ võ giả này còn khó bảo vệ được mạng sống của bản thân."Vận Thăng, ngươi..."Lý Văn Quang lo lắng nhất, ông ta cảm thấy đứa nhỏ Vương Thăng này khổ quá rồi.Hắn vất vả giải quyết xong chuyện Tôn gia, hiện giờ lại tới bệnh dịch võ giả gì đấy, việc sau còn phiền hơn việc trước.Nếu như trong chuyện Tôn gia, Vương Thăng chịu bỏ qua tôn nghiêm vẫn có thể sống tạm được.Nhưng dịch bệnh võ giả này thì không được, thứ bệnh dịch này không phải thứ mà ngươi bỏ qua tôn nghiêm là có thể điều trị được.Vương Thăng nhìn gương mặt lo lắng của ba người thì không khỏi bật cười, giọng nói nhẹ tênh: "Mọi người yên tâm đi, ta có cách giải quyết, không cần lo lắng cho ta."Bệnh dịch võ giả chỉ nhằm vào võ giả, những kẻ dưới cấp ba không giữ nổi mạng sống nghe thì đáng sợ thật.Nhưng hắn trở thành võ giả cũng không theo hệ thống võ giả ở thế giới này.Cho dù Vương Thăng chưa gặp qua những võ giả khác, nhưng hắn biết chắc bản thân khác biệt rất nhiều so với họ.Bệnh dịch võ giả có ảnh hưởng tới hắn không thì vẫn còn là một dấu hỏi chấm.Lui vạn bước mà nói, hiện tại hắn chưa hoàn thành Khí Xông Ổ Bệnh, cho nên chỉ cần khí huyệt hắn đầy đủ, sớm muộn gì cũng phá tan ổ bệnh này giải quyết phiền toái.Bởi vậy tuy trong lòng hắn cũng vội vàng nhưng thực tế không gấp gáp như lúc trước phải giao hoa cúc.Tất nhiên, hắn có tâm tình tốt như vậy chủ yếu bởi biết rõ sốt ruột cũng không có tác dụng gì.Nói cách khác, bệnh dịch võ giả nghe tới vẫn rất đáng sợ.Mới đầu ba người Lý Văn Quang không tin Vương Thăng có cách giải quyết thế nhưng tới khi nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn thì không tin cũng phải cố mà tin..