Lửa đã thắp lên, soi sáng một mảng rừng nho nhỏ. Ba cái võ giả thay nhau nhặt củi, hái một chút quả gần đó. Càng về đêm, khu rừng càng tĩnh lặng, chỉ lẳng lặng vài tiếng đập cánh, tiếng đạp gỗ khô kêu răng rắc… Ba võ giả này cũng chẳng biết từ đâu tới đây, trang bị giáp mũ chỉnh tề, vũ khí có chút ánh sáng nho nhỏ, như vậy cũng tính là gia cảnh khấm khá. Nam tử ngồi vắt vẻo trên cây, miệng ngậm que tâm than thở: – Lão đại, đi lâu thế này rồi, thật ra chúng ta đi đâu? Người gọi là lão đại đang loay hoay nhổ cây dựng lều, tu vị chưa cao nên hơi chật vật. – Gấp cái gì, chúng ta đi một chuyến này là không cần phải đi đâu nữa, chỉ có ở nhà ăn sung mặc sướng thôi. Nữ tử đang ngồi nướng nấm trên bếp lửa cười cười: – Chắc không đấy, hay lại bom xịt như lần trước. – Muội cứ tin ta. Mà này, nấm thế nào? Xoay xoay đảo đảo cho thanh nấm khỏi cháy khét, nữ tử hít lấy hít để rồi vẫy tay ra hiệu: – Thôi để đấy, hai ngươi lại đây ăn. Thấy vậy người nọ cũng buông ra những cành cây thẳng tắp vừa cắt…
Chương 25: Gặp Thiên Nhai
Long ĐếTác giả: Mac BlackTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpLửa đã thắp lên, soi sáng một mảng rừng nho nhỏ. Ba cái võ giả thay nhau nhặt củi, hái một chút quả gần đó. Càng về đêm, khu rừng càng tĩnh lặng, chỉ lẳng lặng vài tiếng đập cánh, tiếng đạp gỗ khô kêu răng rắc… Ba võ giả này cũng chẳng biết từ đâu tới đây, trang bị giáp mũ chỉnh tề, vũ khí có chút ánh sáng nho nhỏ, như vậy cũng tính là gia cảnh khấm khá. Nam tử ngồi vắt vẻo trên cây, miệng ngậm que tâm than thở: – Lão đại, đi lâu thế này rồi, thật ra chúng ta đi đâu? Người gọi là lão đại đang loay hoay nhổ cây dựng lều, tu vị chưa cao nên hơi chật vật. – Gấp cái gì, chúng ta đi một chuyến này là không cần phải đi đâu nữa, chỉ có ở nhà ăn sung mặc sướng thôi. Nữ tử đang ngồi nướng nấm trên bếp lửa cười cười: – Chắc không đấy, hay lại bom xịt như lần trước. – Muội cứ tin ta. Mà này, nấm thế nào? Xoay xoay đảo đảo cho thanh nấm khỏi cháy khét, nữ tử hít lấy hít để rồi vẫy tay ra hiệu: – Thôi để đấy, hai ngươi lại đây ăn. Thấy vậy người nọ cũng buông ra những cành cây thẳng tắp vừa cắt… Sau một đêm mệt mỏi tinh chế đan dược, hắn đang được thưởng thức món điểm tâm cực ngon do Thanh Nhi mua từ tiền hai người “mượn” được. Thanh Nhi lúc này đã nói chuyện bình thường với hắn, không còn giận dỗi gì nữa, việc thay đổi thái độ qua một đêm của nàng thực sự khiến hắn có chút không hiểu, hắn tuy đã sống mấy vạn năm, có lí giải về nhiều thứ nhưng phụ nữ là một trong những thứ hắn không hề biết.Hắn ăn hết món điểm tâm rồi sẵn sàng ra ngoài, lần này điểm đến của hắn là thư phòng của Lưu Thiên Nhai, nhị bá của hắn. Hiện tại trong gia tộc không có ai về phe hắn cả, chỉ có Lưu Thiên Nhai thể hiện một chút sự tín nhiệm với hắn mà thôi. Để hoàn thành kế hoạch làm Tạ gia sụp bẫy, hắn bắt buộc phải có sự ủng hộ từ Lưu gia, và để có sự ủng hộ đó, hắn phải được một thành viên cấp cao của Lưu gia như Lưu Chấn Long và Lưu Hải Giác ủng hộ.Bước ra khỏi cửa phòng khách, hắn không quên nói vọng vào.- Ta đi nhé, trưa nay ta muốn ăn gà quay.- Biết rồi, đi mau đi.Thanh Nhi đang bận dọn dẹp đống chăn nệm hôi hám của hắn, nàng vừa bịt mũi vừa khó chịu trả lời. Nghe được giọng cô ấy, hắn mới bước ra khỏi dãy phòng rồi bắt đầu tìm hướng thư phòng Lưu Thiên Nhai mà đi.Lưu Thiên Nhai có danh vọng rất cao ở Lưu gia, chỉ thấp hơn gia chủ Lưu Huyền Không mà thôi. Từ hồi còn trẻ, ông đã có rất nhiều cống hiến cho Lưu gia, ông tham gia mở mang địa bàn, tranh thủ thị trường không chỉ ở Bạch Dương mà ở nhiều thành thị khác. Mặt khác, Thiên Nhai luôn là đầu tàu cho Lưu gia mỗi khi lão Huyền Không vắng mặt.Không như Hải Giác, Thiên Nhai là một người thâm trầm, khó lường, ông hiểu chuyện gì đúng chuyện gì sai, không hề bao che nhược điểm mà thẳng thắn chỉ trích, thậm chí người phạm sai lầm là cha ông Lưu Huyền Không. Nhiều lần, Lưu gia nhờ vào chính sách của ông mà chống đỡ thành công qua nhiều lần công kích của liên minh các gia tộc.Tuy rằng không hề bao che ai, nhưng ông vẫn có một chút thiên vị cho Chấn Long hắn, sở dĩ có sự tình này là vì ông còn mắc nợ cha hắn là Lưu Thiên Hào một đoạn ân tình.Hắn hiểu tuy rằng hắn thân cô thế cô nhưng vẫn còn một Lưu Thiên Nhai để lợi dụng. Hiện tại hắn đang ở trước cửa thư phòng của ông ta, nhẹ nhàng gõ cửa rồi cất tiếng.- Nhị bá, người có rãnh không?- Vào đi.Không cần hỏi tên Thiên Nhai cũng biết người ngoài cửa là ai, liền cho hắn vào. Gần mười năm Chấn Long không đến tìm, hôm nay đến nhất định là có chuyện, với cử động của hắn gần đây không thể là chuyện tầm thường.Tiểu Hắc mở cửa rồi bước vào. Thư phòng của Thiên Nhai vốn là một nơi ít người đến, hầu hết người ta gặp hắn tại đại sảnh gia tộc cho nên chỗ này khá bừa, khắp nơi là sổ sách quăng tứ tung, trên bàn còn có hẳn một chồng tài liệu gì đó không rõ. Hắn bước vào là lúc Lưu Thiên Nhai đang ghi chú gì đó vào một quyển sổ nhỏ. Hắn chắp tay, cúi nhẹ đầu.- Nhị bá.Lưu Thiên Nhai ngước mặt lên nhìn hắn rồi đặt cây bút lông cùng với quyển sổ đang ghi chép sang một bên.- Ngồi đi, ta không có trà đâu, ước gì ta có một nô tì giỏi như Thanh Nhi.Lão ra hiệu cho hắn ngồi xuống.- Không cần đâu, hôm nay con đến đây, thực chất muốn bàn với nhị bá một chuyện.Thiên Nhai dự định sẽ nghe một số câu dẫn dài loằng ngoằng của hắn trước khi vào vấn đề chính giống như nhiều tên tiểu tử yếu thế mà lão gặp, nhưng lão không ngờ hắn vô cùng thẳng thắn, không hề dài dòng. Không cần nghe lão trả lời- Cũng không gọi là bàn bạc, thực ra là con muốn nhị bá giúp trong việc đối phó với Tạ gia.Nghe đến hai chữ Tạ gia, Lưu Thiên Nhai lập tức ngưng trọng, thần sắc bắt đầu tập trung chứ không còn thoải mái như lúc nãy. Lão lên tiếng.- Cứ nói, ta đang nghe.Biết là lão có hứng thú với chuyện này, hắn đứng dậy rồi bắt đầu kể về chuyến đi sang địa bàn Tạ gia, hai tên dược sư, rồi hắn cho chúng uống cái gì, hắn kể hết chỉ trừ một chút bí mật như trong “đất” dược hay làm sao mà hắn biết hai tên kia là dược sư Tạ gia mời. Sau khi kể xong đầu đuôi mọi chuyện lúc này hắn dừng lại một chút để lão Thiên Nhai suy nghĩ. Một lúc sau lão nói.- Thực sự là tin tốt, có đầu mối này có thể hạn chế Tạ gia phát triển, nhưng...Lão nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vào trong đôi mắt đang hiện lên một chút kế hoạch đê tiện. Lão là một người thâm trầm, làm sao lão không biết hôm nay hắn kể nhiều chuyện như vậy, thậm chí muốn mình giúp hắn thì hắn làm sao mà không có kế hoạch gì đó trong đầu. Lão tiếp lời.- Nhưng hôm nay ngươi không phải chỉ muốn kể cho ta chuyện này, đúng chứ?Hắn cười ha hả rồi bước lại gần bàn giấy của lão Thiên Nhai, mặt đối mặt. Khuôn mặt Chấn Long vốn hiền lành bỗng nhiên trở nên gian ác lạ lùng.- Không chỉ làm Tạ gia mất mặt, không chỉ khiến chúng mất đi hai cái dược sư, mà còn khiến cho hai dược sư đó hoàn toàn trung thành cho Lưu gia. Nhị bá, người có muốn như vậy không?
Sau một đêm mệt mỏi tinh chế đan dược, hắn đang được thưởng thức món điểm tâm cực ngon do Thanh Nhi mua từ tiền hai người “mượn” được. Thanh Nhi lúc này đã nói chuyện bình thường với hắn, không còn giận dỗi gì nữa, việc thay đổi thái độ qua một đêm của nàng thực sự khiến hắn có chút không hiểu, hắn tuy đã sống mấy vạn năm, có lí giải về nhiều thứ nhưng phụ nữ là một trong những thứ hắn không hề biết.
Hắn ăn hết món điểm tâm rồi sẵn sàng ra ngoài, lần này điểm đến của hắn là thư phòng của Lưu Thiên Nhai, nhị bá của hắn. Hiện tại trong gia tộc không có ai về phe hắn cả, chỉ có Lưu Thiên Nhai thể hiện một chút sự tín nhiệm với hắn mà thôi. Để hoàn thành kế hoạch làm Tạ gia sụp bẫy, hắn bắt buộc phải có sự ủng hộ từ Lưu gia, và để có sự ủng hộ đó, hắn phải được một thành viên cấp cao của Lưu gia như Lưu Chấn Long và Lưu Hải Giác ủng hộ.
Bước ra khỏi cửa phòng khách, hắn không quên nói vọng vào.
- Ta đi nhé, trưa nay ta muốn ăn gà quay.
- Biết rồi, đi mau đi.
Thanh Nhi đang bận dọn dẹp đống chăn nệm hôi hám của hắn, nàng vừa bịt mũi vừa khó chịu trả lời. Nghe được giọng cô ấy, hắn mới bước ra khỏi dãy phòng rồi bắt đầu tìm hướng thư phòng Lưu Thiên Nhai mà đi.
Lưu Thiên Nhai có danh vọng rất cao ở Lưu gia, chỉ thấp hơn gia chủ Lưu Huyền Không mà thôi. Từ hồi còn trẻ, ông đã có rất nhiều cống hiến cho Lưu gia, ông tham gia mở mang địa bàn, tranh thủ thị trường không chỉ ở Bạch Dương mà ở nhiều thành thị khác. Mặt khác, Thiên Nhai luôn là đầu tàu cho Lưu gia mỗi khi lão Huyền Không vắng mặt.
Không như Hải Giác, Thiên Nhai là một người thâm trầm, khó lường, ông hiểu chuyện gì đúng chuyện gì sai, không hề bao che nhược điểm mà thẳng thắn chỉ trích, thậm chí người phạm sai lầm là cha ông Lưu Huyền Không. Nhiều lần, Lưu gia nhờ vào chính sách của ông mà chống đỡ thành công qua nhiều lần công kích của liên minh các gia tộc.
Tuy rằng không hề bao che ai, nhưng ông vẫn có một chút thiên vị cho Chấn Long hắn, sở dĩ có sự tình này là vì ông còn mắc nợ cha hắn là Lưu Thiên Hào một đoạn ân tình.
Hắn hiểu tuy rằng hắn thân cô thế cô nhưng vẫn còn một Lưu Thiên Nhai để lợi dụng. Hiện tại hắn đang ở trước cửa thư phòng của ông ta, nhẹ nhàng gõ cửa rồi cất tiếng.
- Nhị bá, người có rãnh không?
- Vào đi.
Không cần hỏi tên Thiên Nhai cũng biết người ngoài cửa là ai, liền cho hắn vào. Gần mười năm Chấn Long không đến tìm, hôm nay đến nhất định là có chuyện, với cử động của hắn gần đây không thể là chuyện tầm thường.
Tiểu Hắc mở cửa rồi bước vào. Thư phòng của Thiên Nhai vốn là một nơi ít người đến, hầu hết người ta gặp hắn tại đại sảnh gia tộc cho nên chỗ này khá bừa, khắp nơi là sổ sách quăng tứ tung, trên bàn còn có hẳn một chồng tài liệu gì đó không rõ. Hắn bước vào là lúc Lưu Thiên Nhai đang ghi chú gì đó vào một quyển sổ nhỏ. Hắn chắp tay, cúi nhẹ đầu.
- Nhị bá.
Lưu Thiên Nhai ngước mặt lên nhìn hắn rồi đặt cây bút lông cùng với quyển sổ đang ghi chép sang một bên.
- Ngồi đi, ta không có trà đâu, ước gì ta có một nô tì giỏi như Thanh Nhi.
Lão ra hiệu cho hắn ngồi xuống.
- Không cần đâu, hôm nay con đến đây, thực chất muốn bàn với nhị bá một chuyện.
Thiên Nhai dự định sẽ nghe một số câu dẫn dài loằng ngoằng của hắn trước khi vào vấn đề chính giống như nhiều tên tiểu tử yếu thế mà lão gặp, nhưng lão không ngờ hắn vô cùng thẳng thắn, không hề dài dòng. Không cần nghe lão trả lời
- Cũng không gọi là bàn bạc, thực ra là con muốn nhị bá giúp trong việc đối phó với Tạ gia.
Nghe đến hai chữ Tạ gia, Lưu Thiên Nhai lập tức ngưng trọng, thần sắc bắt đầu tập trung chứ không còn thoải mái như lúc nãy. Lão lên tiếng.
- Cứ nói, ta đang nghe.
Biết là lão có hứng thú với chuyện này, hắn đứng dậy rồi bắt đầu kể về chuyến đi sang địa bàn Tạ gia, hai tên dược sư, rồi hắn cho chúng uống cái gì, hắn kể hết chỉ trừ một chút bí mật như trong “đất” dược hay làm sao mà hắn biết hai tên kia là dược sư Tạ gia mời. Sau khi kể xong đầu đuôi mọi chuyện lúc này hắn dừng lại một chút để lão Thiên Nhai suy nghĩ. Một lúc sau lão nói.
- Thực sự là tin tốt, có đầu mối này có thể hạn chế Tạ gia phát triển, nhưng...
Lão nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vào trong đôi mắt đang hiện lên một chút kế hoạch đê tiện. Lão là một người thâm trầm, làm sao lão không biết hôm nay hắn kể nhiều chuyện như vậy, thậm chí muốn mình giúp hắn thì hắn làm sao mà không có kế hoạch gì đó trong đầu. Lão tiếp lời.
- Nhưng hôm nay ngươi không phải chỉ muốn kể cho ta chuyện này, đúng chứ?
Hắn cười ha hả rồi bước lại gần bàn giấy của lão Thiên Nhai, mặt đối mặt. Khuôn mặt Chấn Long vốn hiền lành bỗng nhiên trở nên gian ác lạ lùng.
- Không chỉ làm Tạ gia mất mặt, không chỉ khiến chúng mất đi hai cái dược sư, mà còn khiến cho hai dược sư đó hoàn toàn trung thành cho Lưu gia. Nhị bá, người có muốn như vậy không?
Long ĐếTác giả: Mac BlackTruyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên HiệpLửa đã thắp lên, soi sáng một mảng rừng nho nhỏ. Ba cái võ giả thay nhau nhặt củi, hái một chút quả gần đó. Càng về đêm, khu rừng càng tĩnh lặng, chỉ lẳng lặng vài tiếng đập cánh, tiếng đạp gỗ khô kêu răng rắc… Ba võ giả này cũng chẳng biết từ đâu tới đây, trang bị giáp mũ chỉnh tề, vũ khí có chút ánh sáng nho nhỏ, như vậy cũng tính là gia cảnh khấm khá. Nam tử ngồi vắt vẻo trên cây, miệng ngậm que tâm than thở: – Lão đại, đi lâu thế này rồi, thật ra chúng ta đi đâu? Người gọi là lão đại đang loay hoay nhổ cây dựng lều, tu vị chưa cao nên hơi chật vật. – Gấp cái gì, chúng ta đi một chuyến này là không cần phải đi đâu nữa, chỉ có ở nhà ăn sung mặc sướng thôi. Nữ tử đang ngồi nướng nấm trên bếp lửa cười cười: – Chắc không đấy, hay lại bom xịt như lần trước. – Muội cứ tin ta. Mà này, nấm thế nào? Xoay xoay đảo đảo cho thanh nấm khỏi cháy khét, nữ tử hít lấy hít để rồi vẫy tay ra hiệu: – Thôi để đấy, hai ngươi lại đây ăn. Thấy vậy người nọ cũng buông ra những cành cây thẳng tắp vừa cắt… Sau một đêm mệt mỏi tinh chế đan dược, hắn đang được thưởng thức món điểm tâm cực ngon do Thanh Nhi mua từ tiền hai người “mượn” được. Thanh Nhi lúc này đã nói chuyện bình thường với hắn, không còn giận dỗi gì nữa, việc thay đổi thái độ qua một đêm của nàng thực sự khiến hắn có chút không hiểu, hắn tuy đã sống mấy vạn năm, có lí giải về nhiều thứ nhưng phụ nữ là một trong những thứ hắn không hề biết.Hắn ăn hết món điểm tâm rồi sẵn sàng ra ngoài, lần này điểm đến của hắn là thư phòng của Lưu Thiên Nhai, nhị bá của hắn. Hiện tại trong gia tộc không có ai về phe hắn cả, chỉ có Lưu Thiên Nhai thể hiện một chút sự tín nhiệm với hắn mà thôi. Để hoàn thành kế hoạch làm Tạ gia sụp bẫy, hắn bắt buộc phải có sự ủng hộ từ Lưu gia, và để có sự ủng hộ đó, hắn phải được một thành viên cấp cao của Lưu gia như Lưu Chấn Long và Lưu Hải Giác ủng hộ.Bước ra khỏi cửa phòng khách, hắn không quên nói vọng vào.- Ta đi nhé, trưa nay ta muốn ăn gà quay.- Biết rồi, đi mau đi.Thanh Nhi đang bận dọn dẹp đống chăn nệm hôi hám của hắn, nàng vừa bịt mũi vừa khó chịu trả lời. Nghe được giọng cô ấy, hắn mới bước ra khỏi dãy phòng rồi bắt đầu tìm hướng thư phòng Lưu Thiên Nhai mà đi.Lưu Thiên Nhai có danh vọng rất cao ở Lưu gia, chỉ thấp hơn gia chủ Lưu Huyền Không mà thôi. Từ hồi còn trẻ, ông đã có rất nhiều cống hiến cho Lưu gia, ông tham gia mở mang địa bàn, tranh thủ thị trường không chỉ ở Bạch Dương mà ở nhiều thành thị khác. Mặt khác, Thiên Nhai luôn là đầu tàu cho Lưu gia mỗi khi lão Huyền Không vắng mặt.Không như Hải Giác, Thiên Nhai là một người thâm trầm, khó lường, ông hiểu chuyện gì đúng chuyện gì sai, không hề bao che nhược điểm mà thẳng thắn chỉ trích, thậm chí người phạm sai lầm là cha ông Lưu Huyền Không. Nhiều lần, Lưu gia nhờ vào chính sách của ông mà chống đỡ thành công qua nhiều lần công kích của liên minh các gia tộc.Tuy rằng không hề bao che ai, nhưng ông vẫn có một chút thiên vị cho Chấn Long hắn, sở dĩ có sự tình này là vì ông còn mắc nợ cha hắn là Lưu Thiên Hào một đoạn ân tình.Hắn hiểu tuy rằng hắn thân cô thế cô nhưng vẫn còn một Lưu Thiên Nhai để lợi dụng. Hiện tại hắn đang ở trước cửa thư phòng của ông ta, nhẹ nhàng gõ cửa rồi cất tiếng.- Nhị bá, người có rãnh không?- Vào đi.Không cần hỏi tên Thiên Nhai cũng biết người ngoài cửa là ai, liền cho hắn vào. Gần mười năm Chấn Long không đến tìm, hôm nay đến nhất định là có chuyện, với cử động của hắn gần đây không thể là chuyện tầm thường.Tiểu Hắc mở cửa rồi bước vào. Thư phòng của Thiên Nhai vốn là một nơi ít người đến, hầu hết người ta gặp hắn tại đại sảnh gia tộc cho nên chỗ này khá bừa, khắp nơi là sổ sách quăng tứ tung, trên bàn còn có hẳn một chồng tài liệu gì đó không rõ. Hắn bước vào là lúc Lưu Thiên Nhai đang ghi chú gì đó vào một quyển sổ nhỏ. Hắn chắp tay, cúi nhẹ đầu.- Nhị bá.Lưu Thiên Nhai ngước mặt lên nhìn hắn rồi đặt cây bút lông cùng với quyển sổ đang ghi chép sang một bên.- Ngồi đi, ta không có trà đâu, ước gì ta có một nô tì giỏi như Thanh Nhi.Lão ra hiệu cho hắn ngồi xuống.- Không cần đâu, hôm nay con đến đây, thực chất muốn bàn với nhị bá một chuyện.Thiên Nhai dự định sẽ nghe một số câu dẫn dài loằng ngoằng của hắn trước khi vào vấn đề chính giống như nhiều tên tiểu tử yếu thế mà lão gặp, nhưng lão không ngờ hắn vô cùng thẳng thắn, không hề dài dòng. Không cần nghe lão trả lời- Cũng không gọi là bàn bạc, thực ra là con muốn nhị bá giúp trong việc đối phó với Tạ gia.Nghe đến hai chữ Tạ gia, Lưu Thiên Nhai lập tức ngưng trọng, thần sắc bắt đầu tập trung chứ không còn thoải mái như lúc nãy. Lão lên tiếng.- Cứ nói, ta đang nghe.Biết là lão có hứng thú với chuyện này, hắn đứng dậy rồi bắt đầu kể về chuyến đi sang địa bàn Tạ gia, hai tên dược sư, rồi hắn cho chúng uống cái gì, hắn kể hết chỉ trừ một chút bí mật như trong “đất” dược hay làm sao mà hắn biết hai tên kia là dược sư Tạ gia mời. Sau khi kể xong đầu đuôi mọi chuyện lúc này hắn dừng lại một chút để lão Thiên Nhai suy nghĩ. Một lúc sau lão nói.- Thực sự là tin tốt, có đầu mối này có thể hạn chế Tạ gia phát triển, nhưng...Lão nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vào trong đôi mắt đang hiện lên một chút kế hoạch đê tiện. Lão là một người thâm trầm, làm sao lão không biết hôm nay hắn kể nhiều chuyện như vậy, thậm chí muốn mình giúp hắn thì hắn làm sao mà không có kế hoạch gì đó trong đầu. Lão tiếp lời.- Nhưng hôm nay ngươi không phải chỉ muốn kể cho ta chuyện này, đúng chứ?Hắn cười ha hả rồi bước lại gần bàn giấy của lão Thiên Nhai, mặt đối mặt. Khuôn mặt Chấn Long vốn hiền lành bỗng nhiên trở nên gian ác lạ lùng.- Không chỉ làm Tạ gia mất mặt, không chỉ khiến chúng mất đi hai cái dược sư, mà còn khiến cho hai dược sư đó hoàn toàn trung thành cho Lưu gia. Nhị bá, người có muốn như vậy không?