Tác giả:

Tử Ngục! Nơi mà người đời đều biết rõ nhưng không một ai muốn nhắc tới. Đây là nơi giam giữ mười tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất toàn cầu, chúng là những kẻ tàn bạo, nguy hiểm, sức ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, là những tên kh*ng b* số một, nhưng tại đây, những tên tù nhân này cũng chỉ xếp cuối. Nhưng ít ai biết, Tử Ngục tập hợp những tên tội phạm cực kỳ đáng sợ lại vốn được thiết kế chỉ để giam giữ một người. Bốn bề bao quanh toàn là biển khiến hòn đảo này giống như một viên ngọc rực rỡ dưới bầu trời xanh tươi! “Tử Ngục” – nơi khiến cho mọi người dân trên thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, sởn tóc gáy, một khi đã bị đưa vào đây thì đừng mong có thể sống sót đi ra! Lúc này, mặt biển bốn bề bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội. Một chiếc trực thăng quân đội chuyên dụng đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài nhà tù, từ trên trực thăng nhảy xuống hai người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này. “Làm phiền giám thị ngục giam cho mời cậu Mạc ra gặp!” Một ông lão tóc bạc đi đầu, chống…

Chương 104: C104: Vào đi

Tu La Xuất NgụcTác giả: Bạch LongTruyện Đô ThịTử Ngục! Nơi mà người đời đều biết rõ nhưng không một ai muốn nhắc tới. Đây là nơi giam giữ mười tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất toàn cầu, chúng là những kẻ tàn bạo, nguy hiểm, sức ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, là những tên kh*ng b* số một, nhưng tại đây, những tên tù nhân này cũng chỉ xếp cuối. Nhưng ít ai biết, Tử Ngục tập hợp những tên tội phạm cực kỳ đáng sợ lại vốn được thiết kế chỉ để giam giữ một người. Bốn bề bao quanh toàn là biển khiến hòn đảo này giống như một viên ngọc rực rỡ dưới bầu trời xanh tươi! “Tử Ngục” – nơi khiến cho mọi người dân trên thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, sởn tóc gáy, một khi đã bị đưa vào đây thì đừng mong có thể sống sót đi ra! Lúc này, mặt biển bốn bề bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội. Một chiếc trực thăng quân đội chuyên dụng đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài nhà tù, từ trên trực thăng nhảy xuống hai người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này. “Làm phiền giám thị ngục giam cho mời cậu Mạc ra gặp!” Một ông lão tóc bạc đi đầu, chống… Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài."Cho hỏi, có thể vào được không?", Khương Minh bên ngoài cửa hỏi vô cùng lễ phép.Mạc Hiển ho khẽ một tiếng: "Vào đi!"Mở cửa ra, bảo vệ nên đọc sách thì đang đọc sách, nên làm báo cáo thì ngồi cặm cụi làm."Trùng hợp thật, anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi!"Anh ta khách khí nhìn Mạc Hiển, nói, sáng sớm anh ta đặc biệt đến nơi này thật ra chỉ để gặp Mạc Hiển.Tối hôm qua, sau khi ông cụ tỉnh lại, biết được hành vi của mấy người nhà họ Khương thì đã tức giận đến mức nhảy xuống giường, cầm gậy đánh mọi người một trận.Nhân vật lợi hại thế này có thể đến nhà họ Khương, thì đó đều nhờ vía ông bà phù hộ đấy, ngay cả tên thầy gà mờ Vương Bình Anh kia cũng là người có duyên gặp chứ không thể xin gặp đối với nhà họ Khương.Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳngquan tâm đâu.Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc."Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi."Mời!""Muốn uống gì không?""Nếu không thì uống chút cà phê?"Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.Mạc Hiển ngoắc tay với Tân Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!""Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân. Mẹ nhà anh!Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thết"Đi maul Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino 1⁄2 đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"Tất cả mọi người đều nín thở.Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tân Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.

Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

"Cho hỏi, có thể vào được không?", Khương Minh bên ngoài cửa hỏi vô cùng lễ phép.

Mạc Hiển ho khẽ một tiếng: "Vào đi!"

Mở cửa ra, bảo vệ nên đọc sách thì đang đọc sách, nên làm báo cáo thì ngồi cặm cụi làm.

"Trùng hợp thật, anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Anh ta khách khí nhìn Mạc Hiển, nói, sáng sớm anh ta đặc biệt đến nơi này thật ra chỉ để gặp Mạc Hiển.

Tối hôm qua, sau khi ông cụ tỉnh lại, biết được hành vi của mấy người nhà họ Khương thì đã tức giận đến mức nhảy xuống giường, cầm gậy đánh mọi người một trận.

Nhân vật lợi hại thế này có thể đến nhà họ Khương, thì đó đều nhờ vía ông bà phù hộ đấy, ngay cả tên thầy gà mờ Vương Bình Anh kia cũng là người có duyên gặp chứ không thể xin gặp đối với nhà họ Khương.

Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!

Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳng

quan tâm đâu.

Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.

Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc.

"Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi.

"Mời!"

"Muốn uống gì không?"

"Nếu không thì uống chút cà phê?"

Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.

Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.

Mạc Hiển ngoắc tay với Tân Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!"

"Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân. Mẹ nhà anh!

Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thết

"Đi maul Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino 1⁄2 đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"

Tất cả mọi người đều nín thở.

Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!

Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tân Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!

Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.

Tu La Xuất NgụcTác giả: Bạch LongTruyện Đô ThịTử Ngục! Nơi mà người đời đều biết rõ nhưng không một ai muốn nhắc tới. Đây là nơi giam giữ mười tên tội phạm bị truy nã gắt gao nhất toàn cầu, chúng là những kẻ tàn bạo, nguy hiểm, sức ảnh hưởng lớn nhất trên thế giới, là những tên kh*ng b* số một, nhưng tại đây, những tên tù nhân này cũng chỉ xếp cuối. Nhưng ít ai biết, Tử Ngục tập hợp những tên tội phạm cực kỳ đáng sợ lại vốn được thiết kế chỉ để giam giữ một người. Bốn bề bao quanh toàn là biển khiến hòn đảo này giống như một viên ngọc rực rỡ dưới bầu trời xanh tươi! “Tử Ngục” – nơi khiến cho mọi người dân trên thế giới vừa nghe danh đã sợ mất mật, sởn tóc gáy, một khi đã bị đưa vào đây thì đừng mong có thể sống sót đi ra! Lúc này, mặt biển bốn bề bỗng nổi lên những cơn sóng dữ dội. Một chiếc trực thăng quân đội chuyên dụng đáp xuống khoảng đất trống bên ngoài nhà tù, từ trên trực thăng nhảy xuống hai người hoàn toàn không ăn nhập với nơi này. “Làm phiền giám thị ngục giam cho mời cậu Mạc ra gặp!” Một ông lão tóc bạc đi đầu, chống… Cộc cộc cộc! Có tiếng gõ cửa ở bên ngoài."Cho hỏi, có thể vào được không?", Khương Minh bên ngoài cửa hỏi vô cùng lễ phép.Mạc Hiển ho khẽ một tiếng: "Vào đi!"Mở cửa ra, bảo vệ nên đọc sách thì đang đọc sách, nên làm báo cáo thì ngồi cặm cụi làm."Trùng hợp thật, anh Mạc, chúng ta lại gặp nhau rồi!"Anh ta khách khí nhìn Mạc Hiển, nói, sáng sớm anh ta đặc biệt đến nơi này thật ra chỉ để gặp Mạc Hiển.Tối hôm qua, sau khi ông cụ tỉnh lại, biết được hành vi của mấy người nhà họ Khương thì đã tức giận đến mức nhảy xuống giường, cầm gậy đánh mọi người một trận.Nhân vật lợi hại thế này có thể đến nhà họ Khương, thì đó đều nhờ vía ông bà phù hộ đấy, ngay cả tên thầy gà mờ Vương Bình Anh kia cũng là người có duyên gặp chứ không thể xin gặp đối với nhà họ Khương.Càng đừng nói là người như Mạc Hiển!Cũng khó trách người ta coi thường mấy trăm triệu thù lao, loại người có tuyệt kỹ này, thù lao có chút như thế thì họ chẳngquan tâm đâu.Nếu không phải Khương Minh thông minh, chỉ sợ hôm qua bọn họ đã đuổi Mạc Hiển đi từ lâu rồi.Anh Hắc đứng ở cửa nghe được cậu Khương luôn gọi Mạc Hiển là anh Mạc thì miệng há hốc."Anh Mạc, nếu tôi vào ngồi thì anh không thấy phiền chứ?", Khương Minh nhìn anh, khách khí hỏi."Mời!""Muốn uống gì không?""Nếu không thì uống chút cà phê?"Anh Hắc lập tức sửng sốt một chút, chỗ này của anh ta làm gì mà có cà phê, chỗ này chỉ có trà loại năm đồng một gói thôi.Dùng cái loại này để đãi khách chỉ sợ là có chút không thích hợp.Mạc Hiển ngoắc tay với Tân Lan đang ở bên ngoài cửa: "Đi mua cà phê!""Tôi?". Cô kinh ngạc chỉ vào bản thân. Mẹ nhà anh!Bản thân mình là chủ tịch công ty, anh ta là một bảo vệ, thế mà lại ra lệnh cho mình ở trước mặt nhiều người như thết"Đi maul Cho mọi người mỗi người một ly, nhớ kỹ, tôi chỉ uống Cappuccino 1⁄2 đường!", Mạc Hiển nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Mau đi đi!"Tất cả mọi người đều nín thở.Ngay cả Khương Minh cũng âm thầm tự trách mình, uống gì không uống, lại cố tình ở đây muốn uống cà phê!Anh ta nhớ ngày hôm qua lúc Tân Lan tức giận đã đập hết mấy triệu tiền đồ cổ của mình!Đừng để vì mình mà khiến hai người lại cãi nhau, bản thân nhất định sẽ là tội nhân.

Chương 104: C104: Vào đi