“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 65
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đang lơ đãng chuyển động trong chốc lát. Đột nhiên, một kiếm như tia chớp vang lên phía trước Lâm Nhất. Trong lòng Mã Khôi trào lên sự hoảng sợ, hắn ta có chút sợ hãi vào khoảnh khắc hắn ta đứng lên sẽ bị Lâm Nhất quay người một kiếm chém chết. Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt, cơ thể đang quỳ khẽ run rẩy. "Mất mặt xấu hổ, còn không mau cút xuống". Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài lạnh lùng quát một tiếng. Mã Khôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên, chán nản rời khỏi lôi đài. Lâm Nhất quay người lại, lấy tài bảo linh thạch và cả cuộn tranh cho vào trong túi Trữ Vật. Trọng tài tuyên bố đúng lúc, Lâm Nhất giành chiến thắng. Đến thời điểm này, Lâm Nhất đã một đường toàn thắng mười ba trận. Dựa theo quy tắc thắng liên tiếp, sẽ được tăng thêm điểm tích lũy, Lâm Nhất xuất hiện trong tổ này gần như không có bất cứ lo lắng gì nữa. "Chuẩn bị cho tốt, chuyện vừa nãy đừng để trong lòng". Trọng tài thấy thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, nhưng đoán được nội tâm hắn chắc chắn không vui, bèn an ủi vài câu. Đang yên đang lành thi đấu, quang minh chính đại chiến thắng đối thủ mà lại bị ép lục soát người, còn bị một đám người gào lên đuổi cút đi. "Đa tạ". Lâm Nhất trả lời một tiếng rồi đi xuống lôi đài. Đám đệ tử đang theo dõi cuộc chiến thấy hắn đi xuống thì vội vàng nhường đường. Trò khôi hài đến đây là kết thúc. Kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục diễn ra. Tâm trạng Lâm Nhất không quá bị ảnh hưởng, hắn lững thững đi đạo trong Diễn Võ trường, quan sát một số đối thủ của các tổ khác. Trong sáu tổ, hắn gần như chắn chắn sẽ đấu vòng kế tiếp. Chỉ cần không đụng phải Trương Hàn, người đứng thứ nhất của tổ 6, thì thậm chí còn chẳng cần rút kiếm ra. Trước mắt, nên nghiên cứu một vài đối thủ sẽ gặp phải trong vòng đấu loại thứ hai. Trong sáu tổ, Lâm Nhất là một con hắc mã một đường toàn thắng, khiến người khác phải chú ý. Nhưng phóng mắt ra quan sát tất cả đệ tử ngoại môn khắp Thanh Vân Môn thì sự toàn thắng của Lâm Nhất cũng chẳng phải quá chói mắt. Bởi vì trong lúc trưởng lão tông môn phân tổ thì đã xếp đều các cao thủ đỉnh cấp ra.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đang lơ đãng chuyển động trong chốc lát. Đột nhiên, một kiếm như tia chớp vang lên phía trước Lâm Nhất. Trong lòng Mã Khôi trào lên sự hoảng sợ, hắn ta có chút sợ hãi vào khoảnh khắc hắn ta đứng lên sẽ bị Lâm Nhất quay người một kiếm chém chết. Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt, cơ thể đang quỳ khẽ run rẩy. "Mất mặt xấu hổ, còn không mau cút xuống". Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài lạnh lùng quát một tiếng. Mã Khôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên, chán nản rời khỏi lôi đài. Lâm Nhất quay người lại, lấy tài bảo linh thạch và cả cuộn tranh cho vào trong túi Trữ Vật. Trọng tài tuyên bố đúng lúc, Lâm Nhất giành chiến thắng. Đến thời điểm này, Lâm Nhất đã một đường toàn thắng mười ba trận. Dựa theo quy tắc thắng liên tiếp, sẽ được tăng thêm điểm tích lũy, Lâm Nhất xuất hiện trong tổ này gần như không có bất cứ lo lắng gì nữa. "Chuẩn bị cho tốt, chuyện vừa nãy đừng để trong lòng". Trọng tài thấy thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, nhưng đoán được nội tâm hắn chắc chắn không vui, bèn an ủi vài câu. Đang yên đang lành thi đấu, quang minh chính đại chiến thắng đối thủ mà lại bị ép lục soát người, còn bị một đám người gào lên đuổi cút đi. "Đa tạ". Lâm Nhất trả lời một tiếng rồi đi xuống lôi đài. Đám đệ tử đang theo dõi cuộc chiến thấy hắn đi xuống thì vội vàng nhường đường. Trò khôi hài đến đây là kết thúc. Kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục diễn ra. Tâm trạng Lâm Nhất không quá bị ảnh hưởng, hắn lững thững đi đạo trong Diễn Võ trường, quan sát một số đối thủ của các tổ khác. Trong sáu tổ, hắn gần như chắn chắn sẽ đấu vòng kế tiếp. Chỉ cần không đụng phải Trương Hàn, người đứng thứ nhất của tổ 6, thì thậm chí còn chẳng cần rút kiếm ra. Trước mắt, nên nghiên cứu một vài đối thủ sẽ gặp phải trong vòng đấu loại thứ hai. Trong sáu tổ, Lâm Nhất là một con hắc mã một đường toàn thắng, khiến người khác phải chú ý. Nhưng phóng mắt ra quan sát tất cả đệ tử ngoại môn khắp Thanh Vân Môn thì sự toàn thắng của Lâm Nhất cũng chẳng phải quá chói mắt. Bởi vì trong lúc trưởng lão tông môn phân tổ thì đã xếp đều các cao thủ đỉnh cấp ra.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ngẩng đầu lên nhìn, chính là Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất đang lơ đãng chuyển động trong chốc lát. Đột nhiên, một kiếm như tia chớp vang lên phía trước Lâm Nhất. Trong lòng Mã Khôi trào lên sự hoảng sợ, hắn ta có chút sợ hãi vào khoảnh khắc hắn ta đứng lên sẽ bị Lâm Nhất quay người một kiếm chém chết. Mồ hôi lạnh từ trên trán nhỏ xuống từng giọt, cơ thể đang quỳ khẽ run rẩy. "Mất mặt xấu hổ, còn không mau cút xuống". Đúng lúc này, trọng tài trên lôi đài lạnh lùng quát một tiếng. Mã Khôi như trút được gánh nặng, vội vàng đứng lên, chán nản rời khỏi lôi đài. Lâm Nhất quay người lại, lấy tài bảo linh thạch và cả cuộn tranh cho vào trong túi Trữ Vật. Trọng tài tuyên bố đúng lúc, Lâm Nhất giành chiến thắng. Đến thời điểm này, Lâm Nhất đã một đường toàn thắng mười ba trận. Dựa theo quy tắc thắng liên tiếp, sẽ được tăng thêm điểm tích lũy, Lâm Nhất xuất hiện trong tổ này gần như không có bất cứ lo lắng gì nữa. "Chuẩn bị cho tốt, chuyện vừa nãy đừng để trong lòng". Trọng tài thấy thần sắc của Lâm Nhất không thay đổi, nhưng đoán được nội tâm hắn chắc chắn không vui, bèn an ủi vài câu. Đang yên đang lành thi đấu, quang minh chính đại chiến thắng đối thủ mà lại bị ép lục soát người, còn bị một đám người gào lên đuổi cút đi. "Đa tạ". Lâm Nhất trả lời một tiếng rồi đi xuống lôi đài. Đám đệ tử đang theo dõi cuộc chiến thấy hắn đi xuống thì vội vàng nhường đường. Trò khôi hài đến đây là kết thúc. Kỳ sát hạch giữa năm tiếp tục diễn ra. Tâm trạng Lâm Nhất không quá bị ảnh hưởng, hắn lững thững đi đạo trong Diễn Võ trường, quan sát một số đối thủ của các tổ khác. Trong sáu tổ, hắn gần như chắn chắn sẽ đấu vòng kế tiếp. Chỉ cần không đụng phải Trương Hàn, người đứng thứ nhất của tổ 6, thì thậm chí còn chẳng cần rút kiếm ra. Trước mắt, nên nghiên cứu một vài đối thủ sẽ gặp phải trong vòng đấu loại thứ hai. Trong sáu tổ, Lâm Nhất là một con hắc mã một đường toàn thắng, khiến người khác phải chú ý. Nhưng phóng mắt ra quan sát tất cả đệ tử ngoại môn khắp Thanh Vân Môn thì sự toàn thắng của Lâm Nhất cũng chẳng phải quá chói mắt. Bởi vì trong lúc trưởng lão tông môn phân tổ thì đã xếp đều các cao thủ đỉnh cấp ra.