“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 66
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ví dụ như Vương Phi ở tổ 1, kiếm pháp của hắn ta nhanh như tên, người đến đáng sợ, thậm chí có thể múa ra được cả tàn ảnh. Đối thủ đến nhìn còn không kịp, chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị mũi kiếm chỉ vào đúng chỗ hiểm. Những người gặp phải hắn ta gần như toàn bộ đều từ bỏ quyền thi đấu. Trong danh sách 10 người đứng đầu ngoại môn, thứ tự của hắn ta còn cao hơn một chút so với Chu Vân, đứng thứ ba. Có điều, kẻ đáng sợ chân chính vẫn phải thuộc về Hồ Tử Phong, người đứng đầu trong danh sách đệ tử ngoại môn. Cơ bản không cần tham gia đấu tổ nhóm nhỏ, trực tiếp ngồi trên đài cao như đệ tử nội môn, quan sát trận tỉ thí. Làm như vậy là cũng có lý. Tu vi của Hồ Tử Phong đã đạt đến võ đạo tầng tám đáng sợ, nghe đồn hai tháng trước hắn ta còn thách đấu một vài đệ tử nội môn, lại còn đạt thành tích chiến đấu thắng nhiều hơn thua! Lần này chắc như đinh đóng cột là sẽ được vào nội môn. Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa thì thấy Hồ Tử Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên đài cao. Dường như không có một chút hứng thú nào với thi đấu tổ nhóm nhỏ của kỳ sát hạch giữa năm này. Chỉ là lúc thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy Tô Hàm Nguyệt, nàng im lặng ngồi trên đài cao, không nói một lời. Nhưng lại vẫn luôn được chú ý, không chỉ là các sư huynh đệ đồng môn thường xuyên liếc mắt về phía nàng. Ngay đến các nhân vật cấp cao trong tông môn cũng kính phục không thôi, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy sự kính sợ. Dường như tương lai của cả tông môn đều nằm ở trên người nàng vậy. Khí chất của nàng đặc biệt như vậy, cho dù không nói gì thì tất cả đệ tử nam nữ cùng thế hệ xung quanh cũng không thể so sánh được. Tất cả mọi người đều trở nên ảm đạm thất sắc trước hào quang của nàng. Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang chú ý đến một trận đấu khác. Là Chu Vân, đối thủ hai tháng trước đã khiến hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng. So với sự phẫn nộ và không cam lòng lúc đó thì bây giờ Lâm Nhất ngược lại đã lý trí hơn nhiều rồi, bình tĩnh quan sát trận đấu của đối phương. Đáng tiếc... không có quá nhiều giá trị. Tu vi võ đạo tầng bảy của Chu Vân đã nổi bật giữa đám đông, gần như không cần bàn cãi, đứng trước mặt là có thể khiến đối thủ biết khó mà lui. Có đệ tử không cam chịu, cũng muốn ra tay thử sức một phen, kết quả đứng trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta thì ngay đến cất bước cũng cảm thấy khó khăn. "Mạnh quá! Nhìn khí thế của hắn ta kìa, tu vi cũng có tịnh tiến, e là cách võ đạo tầng tám không còn xa nữa".
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ví dụ như Vương Phi ở tổ 1, kiếm pháp của hắn ta nhanh như tên, người đến đáng sợ, thậm chí có thể múa ra được cả tàn ảnh. Đối thủ đến nhìn còn không kịp, chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị mũi kiếm chỉ vào đúng chỗ hiểm. Những người gặp phải hắn ta gần như toàn bộ đều từ bỏ quyền thi đấu. Trong danh sách 10 người đứng đầu ngoại môn, thứ tự của hắn ta còn cao hơn một chút so với Chu Vân, đứng thứ ba. Có điều, kẻ đáng sợ chân chính vẫn phải thuộc về Hồ Tử Phong, người đứng đầu trong danh sách đệ tử ngoại môn. Cơ bản không cần tham gia đấu tổ nhóm nhỏ, trực tiếp ngồi trên đài cao như đệ tử nội môn, quan sát trận tỉ thí. Làm như vậy là cũng có lý. Tu vi của Hồ Tử Phong đã đạt đến võ đạo tầng tám đáng sợ, nghe đồn hai tháng trước hắn ta còn thách đấu một vài đệ tử nội môn, lại còn đạt thành tích chiến đấu thắng nhiều hơn thua! Lần này chắc như đinh đóng cột là sẽ được vào nội môn. Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa thì thấy Hồ Tử Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên đài cao. Dường như không có một chút hứng thú nào với thi đấu tổ nhóm nhỏ của kỳ sát hạch giữa năm này. Chỉ là lúc thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy Tô Hàm Nguyệt, nàng im lặng ngồi trên đài cao, không nói một lời. Nhưng lại vẫn luôn được chú ý, không chỉ là các sư huynh đệ đồng môn thường xuyên liếc mắt về phía nàng. Ngay đến các nhân vật cấp cao trong tông môn cũng kính phục không thôi, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy sự kính sợ. Dường như tương lai của cả tông môn đều nằm ở trên người nàng vậy. Khí chất của nàng đặc biệt như vậy, cho dù không nói gì thì tất cả đệ tử nam nữ cùng thế hệ xung quanh cũng không thể so sánh được. Tất cả mọi người đều trở nên ảm đạm thất sắc trước hào quang của nàng. Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang chú ý đến một trận đấu khác. Là Chu Vân, đối thủ hai tháng trước đã khiến hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng. So với sự phẫn nộ và không cam lòng lúc đó thì bây giờ Lâm Nhất ngược lại đã lý trí hơn nhiều rồi, bình tĩnh quan sát trận đấu của đối phương. Đáng tiếc... không có quá nhiều giá trị. Tu vi võ đạo tầng bảy của Chu Vân đã nổi bật giữa đám đông, gần như không cần bàn cãi, đứng trước mặt là có thể khiến đối thủ biết khó mà lui. Có đệ tử không cam chịu, cũng muốn ra tay thử sức một phen, kết quả đứng trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta thì ngay đến cất bước cũng cảm thấy khó khăn. "Mạnh quá! Nhìn khí thế của hắn ta kìa, tu vi cũng có tịnh tiến, e là cách võ đạo tầng tám không còn xa nữa".
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Ví dụ như Vương Phi ở tổ 1, kiếm pháp của hắn ta nhanh như tên, người đến đáng sợ, thậm chí có thể múa ra được cả tàn ảnh. Đối thủ đến nhìn còn không kịp, chưa hiểu ra chuyện gì thì đã bị mũi kiếm chỉ vào đúng chỗ hiểm. Những người gặp phải hắn ta gần như toàn bộ đều từ bỏ quyền thi đấu. Trong danh sách 10 người đứng đầu ngoại môn, thứ tự của hắn ta còn cao hơn một chút so với Chu Vân, đứng thứ ba. Có điều, kẻ đáng sợ chân chính vẫn phải thuộc về Hồ Tử Phong, người đứng đầu trong danh sách đệ tử ngoại môn. Cơ bản không cần tham gia đấu tổ nhóm nhỏ, trực tiếp ngồi trên đài cao như đệ tử nội môn, quan sát trận tỉ thí. Làm như vậy là cũng có lý. Tu vi của Hồ Tử Phong đã đạt đến võ đạo tầng tám đáng sợ, nghe đồn hai tháng trước hắn ta còn thách đấu một vài đệ tử nội môn, lại còn đạt thành tích chiến đấu thắng nhiều hơn thua! Lần này chắc như đinh đóng cột là sẽ được vào nội môn. Lâm Nhất phóng mắt nhìn ra xa thì thấy Hồ Tử Phong đang nhắm mắt dưỡng thần trên đài cao. Dường như không có một chút hứng thú nào với thi đấu tổ nhóm nhỏ của kỳ sát hạch giữa năm này. Chỉ là lúc thu hồi ánh mắt thì lại vô tình nhìn thấy Tô Hàm Nguyệt, nàng im lặng ngồi trên đài cao, không nói một lời. Nhưng lại vẫn luôn được chú ý, không chỉ là các sư huynh đệ đồng môn thường xuyên liếc mắt về phía nàng. Ngay đến các nhân vật cấp cao trong tông môn cũng kính phục không thôi, ánh mắt nhìn về phía nàng đầy sự kính sợ. Dường như tương lai của cả tông môn đều nằm ở trên người nàng vậy. Khí chất của nàng đặc biệt như vậy, cho dù không nói gì thì tất cả đệ tử nam nữ cùng thế hệ xung quanh cũng không thể so sánh được. Tất cả mọi người đều trở nên ảm đạm thất sắc trước hào quang của nàng. Lâm Nhất lắc đầu, thu hồi tầm mắt, quay sang chú ý đến một trận đấu khác. Là Chu Vân, đối thủ hai tháng trước đã khiến hắn cảm thấy có chút tuyệt vọng. So với sự phẫn nộ và không cam lòng lúc đó thì bây giờ Lâm Nhất ngược lại đã lý trí hơn nhiều rồi, bình tĩnh quan sát trận đấu của đối phương. Đáng tiếc... không có quá nhiều giá trị. Tu vi võ đạo tầng bảy của Chu Vân đã nổi bật giữa đám đông, gần như không cần bàn cãi, đứng trước mặt là có thể khiến đối thủ biết khó mà lui. Có đệ tử không cam chịu, cũng muốn ra tay thử sức một phen, kết quả đứng trước khí thế mạnh mẽ của hắn ta thì ngay đến cất bước cũng cảm thấy khó khăn. "Mạnh quá! Nhìn khí thế của hắn ta kìa, tu vi cũng có tịnh tiến, e là cách võ đạo tầng tám không còn xa nữa".