“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 90
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không. Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai. "Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”. “Thanh Vân Môn!” Thiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?" Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được". Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm. Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này. Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào. "Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy". Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi". Giờ phút này. Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?" "810 miếng!" Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua. "Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!" Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước. Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động. Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?" Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm. Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không. Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai. "Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”. “Thanh Vân Môn!” Thiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?" Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được". Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm. Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này. Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào. "Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy". Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi". Giờ phút này. Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?" "810 miếng!" Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua. "Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!" Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước. Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động. Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?" Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm. Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Trong lúc Lâm Nhất đang do dự không biết có nên đấu giá hay không. Thì tại một căn phòng riêng nào đó trên gian giữa tầng hai. "Thiếu chủ, đã xác định được rồi. Sừng Hoàng Kim Ngưu chính là do một người tên là Lâm Nhất gửi đấu giá, hắn mặc trang phục của Thanh Vân Môn”. “Thanh Vân Môn!” Thiếu chủ Vân gia nghe thấy ba chữ Thanh Vân Môn thì sắc mặt càng âm u hơn, hỏi: "Hắn hiện tại đang ở đâu?" Hộ vệ cung kính đáp: "Đang ở trong căn phòng riêng số 17 đối diện, viên Hóa Huyết đan đấu giá đầu tiên chính là do Lâm Nhất này mua được". Vốn đáng lẽ là thông tin bảo mật, nhưng vì thân phận của thiếu chủ Vân gia nên không thể giấu diếm. Vân gia ở thành Bạch Thủy có địa vị tôn quý, cùng Tam đại gia tộc còn lại quản lý cả tòa thành trì này. Cho dù là chủ nhân của tràng đấu giá cũng không dám quá đắc tội với bất cứ gia tộc nào. "Hóa ra là hắn, chẳng trách ta nghe giọng nói lại có chút quen tai như vậy". Khóe miệng thiếu chủ Vân Gia khẽ cong lên: "Trong dãy Hoàng Vân ta không làm gì được ngươi, đến thành Bạch Thủy này thì chúng ta có thể chơi một trận tử tế rồi". Giờ phút này. Trên đài đấu giá, đáy mắt Thu Lan lóe lên một tia sốt ruột, lần nữa lên tiếng: "800 miếng linh thạch hạ phẩm, thật sự không có ai ra giá sao?" "810 miếng!" Đúng lúc này, giọng nói ra giá đột nhiên vang lên, Thu Lan nhanh như chớp nhìn qua. "Hi hi, lại là vị khách quý trong phòng riêng số 17, có mắt nhìn, hộp đựng kiếm cổ này chắc chắn là một vật có giá trị!" Cuối cùng cũng coi như không lo bị ế nữa, gương mặt tinh xảo của Thu Lan lại khôi phục lại vẻ niềm nở vui cười như trước. Ánh mắt nhìn qua đó phảng nhất như sắp chảy nước ra đến nơi, khiến lòng người không khỏi lay động. Trong gian giữa, Lâm Nhất sờ mũi thầm nói: "Có phải hơi hoang phí không nhỉ?" Nhìn biểu cảm của đấu giá sư này khiến hắn có cảm giác không được tốt lắm. Đám võ giả trong đại sảnh lập tức ồ lên, vẻ mặt tỏ ra trào phúng, rõ ràng đang nghĩ thứ rách nát như vậy mà cũng có người mua.