“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 91
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Lần thứ nhất, lần thứ hai... được, chúc mừng vị khách quý này..." "Khoan đã! Bổn thiếu gia muốn mua hộp kiếm này, một ngàn sáu trăm miếng linh thạch hạ phẩm!" Đúng lúc đấu giá sư đang chuẩn bị thốt ra hai chữ thành giao, thì đột nhiên có người trả giá gấp hai lần. Thu Lan tỏ ra kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, vội vàng nhìn qua cười nói: "Hóa ra là thiếu chủ Vân gia, ta nói ai mà lại hào phóng xuống tay như vậy chứ!" Thiếu chủ Vân gia? Lâm Nhất hơi sững lại, tên khốn này bị đàn Man Ngưu truy sát vậy mà vẫn chưa chết. "Tên tiểu tử họ Lâm kia, hôm nay có ta ở đây, một cái lông ngươi cũng đừng mơ đấu giá được!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa, lạnh lùng thốt ra một câu nói, sự sắc nhọn trong giọng nói nhắm thẳng vào Lâm Nhất. Mọi người ở đại sảnh vẫn còn đang hoang mang, sao có thể ra một cái giá cao như vậy được, lúc này thì đều đã bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra đã từng có hiềm khích, thiếu chủ Vân gia muốn dùng linh thạch để đánh người rồi. "Ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!" Nhưng ai biết được, thiếu chủ Vân gia vừa dứt lời thì Lâm Nhất lập tức báo giá. Thu Lan còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận thì cười không khép nổi miệng: "Vị khách quý ở phòng số 17 ra giá ba ngàn, làm gì còn giá nào cao hơn giá này nữa!" "Đáng chết!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa cảm giác trên mặt như có một ngọn lửa đang phừng phừng bốc cháy, vừa nãy còn xuất ngôn khiến Lâm Nhất đến một cái lông cũng không mua được. Kết quả đối phương lại lập tức trả giá gần gấp đôi, hung hăng đáp lại như giáng cho một cái bạt tai. Thiếu chủ Vân gia cắn răng, chuẩn bị ra giá thêm lần nữa. "Thiếu chủ, đừng! Chúng ta đang nhận ủy thác của Tử Viêm Tông phải đấu giá được Huyết Diễm Cốt, ngộ nhỡ linh thạch không đủ, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thảm đó". Hộ vệ vốn yên tĩnh bên cạnh vội vàng ngăn cản, van nài khuyên nhủ. Thiếu chủ Vân gia trong lòng không cam, nhưng nghĩa đến sự đáng sợ của Tử Viêm Tông thì vẫn kiềm chế sự kích động ra giá. "Xem ra không có ai trả giá cao hơn ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm rồi, Vân thiếu chủ thật sự không cân nhắc nữa sao?"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Lần thứ nhất, lần thứ hai... được, chúc mừng vị khách quý này..." "Khoan đã! Bổn thiếu gia muốn mua hộp kiếm này, một ngàn sáu trăm miếng linh thạch hạ phẩm!" Đúng lúc đấu giá sư đang chuẩn bị thốt ra hai chữ thành giao, thì đột nhiên có người trả giá gấp hai lần. Thu Lan tỏ ra kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, vội vàng nhìn qua cười nói: "Hóa ra là thiếu chủ Vân gia, ta nói ai mà lại hào phóng xuống tay như vậy chứ!" Thiếu chủ Vân gia? Lâm Nhất hơi sững lại, tên khốn này bị đàn Man Ngưu truy sát vậy mà vẫn chưa chết. "Tên tiểu tử họ Lâm kia, hôm nay có ta ở đây, một cái lông ngươi cũng đừng mơ đấu giá được!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa, lạnh lùng thốt ra một câu nói, sự sắc nhọn trong giọng nói nhắm thẳng vào Lâm Nhất. Mọi người ở đại sảnh vẫn còn đang hoang mang, sao có thể ra một cái giá cao như vậy được, lúc này thì đều đã bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra đã từng có hiềm khích, thiếu chủ Vân gia muốn dùng linh thạch để đánh người rồi. "Ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!" Nhưng ai biết được, thiếu chủ Vân gia vừa dứt lời thì Lâm Nhất lập tức báo giá. Thu Lan còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận thì cười không khép nổi miệng: "Vị khách quý ở phòng số 17 ra giá ba ngàn, làm gì còn giá nào cao hơn giá này nữa!" "Đáng chết!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa cảm giác trên mặt như có một ngọn lửa đang phừng phừng bốc cháy, vừa nãy còn xuất ngôn khiến Lâm Nhất đến một cái lông cũng không mua được. Kết quả đối phương lại lập tức trả giá gần gấp đôi, hung hăng đáp lại như giáng cho một cái bạt tai. Thiếu chủ Vân gia cắn răng, chuẩn bị ra giá thêm lần nữa. "Thiếu chủ, đừng! Chúng ta đang nhận ủy thác của Tử Viêm Tông phải đấu giá được Huyết Diễm Cốt, ngộ nhỡ linh thạch không đủ, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thảm đó". Hộ vệ vốn yên tĩnh bên cạnh vội vàng ngăn cản, van nài khuyên nhủ. Thiếu chủ Vân gia trong lòng không cam, nhưng nghĩa đến sự đáng sợ của Tử Viêm Tông thì vẫn kiềm chế sự kích động ra giá. "Xem ra không có ai trả giá cao hơn ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm rồi, Vân thiếu chủ thật sự không cân nhắc nữa sao?"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… "Lần thứ nhất, lần thứ hai... được, chúc mừng vị khách quý này..." "Khoan đã! Bổn thiếu gia muốn mua hộp kiếm này, một ngàn sáu trăm miếng linh thạch hạ phẩm!" Đúng lúc đấu giá sư đang chuẩn bị thốt ra hai chữ thành giao, thì đột nhiên có người trả giá gấp hai lần. Thu Lan tỏ ra kinh ngạc, trong lòng mừng thầm, vội vàng nhìn qua cười nói: "Hóa ra là thiếu chủ Vân gia, ta nói ai mà lại hào phóng xuống tay như vậy chứ!" Thiếu chủ Vân gia? Lâm Nhất hơi sững lại, tên khốn này bị đàn Man Ngưu truy sát vậy mà vẫn chưa chết. "Tên tiểu tử họ Lâm kia, hôm nay có ta ở đây, một cái lông ngươi cũng đừng mơ đấu giá được!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa, lạnh lùng thốt ra một câu nói, sự sắc nhọn trong giọng nói nhắm thẳng vào Lâm Nhất. Mọi người ở đại sảnh vẫn còn đang hoang mang, sao có thể ra một cái giá cao như vậy được, lúc này thì đều đã bừng tỉnh hiểu ra. Hóa ra đã từng có hiềm khích, thiếu chủ Vân gia muốn dùng linh thạch để đánh người rồi. "Ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm!" Nhưng ai biết được, thiếu chủ Vân gia vừa dứt lời thì Lâm Nhất lập tức báo giá. Thu Lan còn tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận thì cười không khép nổi miệng: "Vị khách quý ở phòng số 17 ra giá ba ngàn, làm gì còn giá nào cao hơn giá này nữa!" "Đáng chết!" Thiếu chủ Vân gia trong gian giữa cảm giác trên mặt như có một ngọn lửa đang phừng phừng bốc cháy, vừa nãy còn xuất ngôn khiến Lâm Nhất đến một cái lông cũng không mua được. Kết quả đối phương lại lập tức trả giá gần gấp đôi, hung hăng đáp lại như giáng cho một cái bạt tai. Thiếu chủ Vân gia cắn răng, chuẩn bị ra giá thêm lần nữa. "Thiếu chủ, đừng! Chúng ta đang nhận ủy thác của Tử Viêm Tông phải đấu giá được Huyết Diễm Cốt, ngộ nhỡ linh thạch không đủ, không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ thảm đó". Hộ vệ vốn yên tĩnh bên cạnh vội vàng ngăn cản, van nài khuyên nhủ. Thiếu chủ Vân gia trong lòng không cam, nhưng nghĩa đến sự đáng sợ của Tử Viêm Tông thì vẫn kiềm chế sự kích động ra giá. "Xem ra không có ai trả giá cao hơn ba ngàn miếng linh thạch hạ phẩm rồi, Vân thiếu chủ thật sự không cân nhắc nữa sao?"