“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…

Chương 94

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất vui vẻ xem kịch hay, Tứ đại tông môn cạnh tranh càng lợi hại càng tốt.  "Năm vạn rưỡi!"  "Sáu vạn!"  Giá cạnh tranh một đường tăng cao vọt lên, sau khi thiếu chủ Vân gia báo giá sáu vạn thì không còn người tăng giá nữa.  Sáu vạn miếng linh thạch hạ phẩm đã là một con số vô cùng khoa trương rồi, vượt xa giá thị trường.  Xem ra Tử Viêm Môn này quả thật là quyết tâm phải có được Huyết Diễm Cốt.  Trái tim của Lâm Nhất lên xuống liên tục, có chút khó mà bình tĩnh lại được, cho dù là nhường một phần lại cho Đồng Hổ.  Cũng vẫn có thể lấy được hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm, một con số khổng lồ hoàn toàn không dám tưởng tượng,  Một lát sau, quản sự áo đen đi vào trong gian giữa.  Ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất hoàn toàn đã thay đổi, cười nói: "Lâm công tử, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ. Đến bây giờ ta mới biết người mà ông chủ Đồng ủy thác hóa ra lại chính là các hạ, trước đó đúng là có mắt như mù rồi".  Nói xong bèn đưa một cái túi Trữ Vật tới.  Lâm Nhất thận trọng nhận lấy, mở ra xem, chật ních trong đó toàn là linh thạch hạ phẩm.  Sau khi kiểm kê cẩn thận xong, xác nhận số lượng chính xác, tổng cộng năm vạn bốn ngàn miếng.  Sáu ngàn miếng linh thạch còn lại đã tới tay Đồng Hổ.  Gần như chẳng làm gì đã có không sáu ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đối với Đồng Hổ mà nói vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.  "Nếu thiếu chủ Vân gia mà biết, bảy vạn miếng linh thạch của hắn ta đã đến tay Lâm công tử thì không biết sẽ nghĩ thế nào".  Quản sự áo đen khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, thiếu chủ Vân gia nếu như biết được chân tướng thì có lẽ sẽ tức đến thổ huyết mất.  Chỉ là, ai thèm để ý chứ?  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không tiếp lời, chắp tay nói: "Cáo từ".  "Lâm công tử, đi thong thả!"  Nhìn bóng lưng của Lâm Nhất đi xa, lòng tham trong mắt quản sự áo đen chợt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc là đệ tử của Thanh Vân Môn, tuổi còn trẻ, lại có thực lực như vậy, chỉ sợ thực lực của trưởng bối ở Thanh Vân Môn không nhỏ".  Nếu như không phải ông ta nhận định như vậy... thì Lâm Nhất có thể đi ra được hay không cũng khó nói. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất vui vẻ xem kịch hay, Tứ đại tông môn cạnh tranh càng lợi hại càng tốt.  "Năm vạn rưỡi!"  "Sáu vạn!"  Giá cạnh tranh một đường tăng cao vọt lên, sau khi thiếu chủ Vân gia báo giá sáu vạn thì không còn người tăng giá nữa.  Sáu vạn miếng linh thạch hạ phẩm đã là một con số vô cùng khoa trương rồi, vượt xa giá thị trường.  Xem ra Tử Viêm Môn này quả thật là quyết tâm phải có được Huyết Diễm Cốt.  Trái tim của Lâm Nhất lên xuống liên tục, có chút khó mà bình tĩnh lại được, cho dù là nhường một phần lại cho Đồng Hổ.  Cũng vẫn có thể lấy được hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm, một con số khổng lồ hoàn toàn không dám tưởng tượng,  Một lát sau, quản sự áo đen đi vào trong gian giữa.  Ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất hoàn toàn đã thay đổi, cười nói: "Lâm công tử, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ. Đến bây giờ ta mới biết người mà ông chủ Đồng ủy thác hóa ra lại chính là các hạ, trước đó đúng là có mắt như mù rồi".  Nói xong bèn đưa một cái túi Trữ Vật tới.  Lâm Nhất thận trọng nhận lấy, mở ra xem, chật ních trong đó toàn là linh thạch hạ phẩm.  Sau khi kiểm kê cẩn thận xong, xác nhận số lượng chính xác, tổng cộng năm vạn bốn ngàn miếng.  Sáu ngàn miếng linh thạch còn lại đã tới tay Đồng Hổ.  Gần như chẳng làm gì đã có không sáu ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đối với Đồng Hổ mà nói vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.  "Nếu thiếu chủ Vân gia mà biết, bảy vạn miếng linh thạch của hắn ta đã đến tay Lâm công tử thì không biết sẽ nghĩ thế nào".  Quản sự áo đen khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, thiếu chủ Vân gia nếu như biết được chân tướng thì có lẽ sẽ tức đến thổ huyết mất.  Chỉ là, ai thèm để ý chứ?  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không tiếp lời, chắp tay nói: "Cáo từ".  "Lâm công tử, đi thong thả!"  Nhìn bóng lưng của Lâm Nhất đi xa, lòng tham trong mắt quản sự áo đen chợt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc là đệ tử của Thanh Vân Môn, tuổi còn trẻ, lại có thực lực như vậy, chỉ sợ thực lực của trưởng bối ở Thanh Vân Môn không nhỏ".  Nếu như không phải ông ta nhận định như vậy... thì Lâm Nhất có thể đi ra được hay không cũng khó nói. 

Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?”   Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết.   Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi.   Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn.   Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức.     “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn.   Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc.   Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm.   Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu.     Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không.   Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy.   Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Lâm Nhất vui vẻ xem kịch hay, Tứ đại tông môn cạnh tranh càng lợi hại càng tốt.  "Năm vạn rưỡi!"  "Sáu vạn!"  Giá cạnh tranh một đường tăng cao vọt lên, sau khi thiếu chủ Vân gia báo giá sáu vạn thì không còn người tăng giá nữa.  Sáu vạn miếng linh thạch hạ phẩm đã là một con số vô cùng khoa trương rồi, vượt xa giá thị trường.  Xem ra Tử Viêm Môn này quả thật là quyết tâm phải có được Huyết Diễm Cốt.  Trái tim của Lâm Nhất lên xuống liên tục, có chút khó mà bình tĩnh lại được, cho dù là nhường một phần lại cho Đồng Hổ.  Cũng vẫn có thể lấy được hơn năm vạn linh thạch hạ phẩm, một con số khổng lồ hoàn toàn không dám tưởng tượng,  Một lát sau, quản sự áo đen đi vào trong gian giữa.  Ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất hoàn toàn đã thay đổi, cười nói: "Lâm công tử, ngươi đúng là thâm tàng bất lộ. Đến bây giờ ta mới biết người mà ông chủ Đồng ủy thác hóa ra lại chính là các hạ, trước đó đúng là có mắt như mù rồi".  Nói xong bèn đưa một cái túi Trữ Vật tới.  Lâm Nhất thận trọng nhận lấy, mở ra xem, chật ních trong đó toàn là linh thạch hạ phẩm.  Sau khi kiểm kê cẩn thận xong, xác nhận số lượng chính xác, tổng cộng năm vạn bốn ngàn miếng.  Sáu ngàn miếng linh thạch còn lại đã tới tay Đồng Hổ.  Gần như chẳng làm gì đã có không sáu ngàn miếng linh thạch hạ phẩm, đối với Đồng Hổ mà nói vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.  "Nếu thiếu chủ Vân gia mà biết, bảy vạn miếng linh thạch của hắn ta đã đến tay Lâm công tử thì không biết sẽ nghĩ thế nào".  Quản sự áo đen khẽ nhúc nhích, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười, thiếu chủ Vân gia nếu như biết được chân tướng thì có lẽ sẽ tức đến thổ huyết mất.  Chỉ là, ai thèm để ý chứ?  Lâm Nhất khẽ mỉm cười, không tiếp lời, chắp tay nói: "Cáo từ".  "Lâm công tử, đi thong thả!"  Nhìn bóng lưng của Lâm Nhất đi xa, lòng tham trong mắt quản sự áo đen chợt lóe lên, nhẹ giọng nói: "Đáng tiếc là đệ tử của Thanh Vân Môn, tuổi còn trẻ, lại có thực lực như vậy, chỉ sợ thực lực của trưởng bối ở Thanh Vân Môn không nhỏ".  Nếu như không phải ông ta nhận định như vậy... thì Lâm Nhất có thể đi ra được hay không cũng khó nói. 

Chương 94