“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên…
Chương 116
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quát lớn nói: "Tên Kiếm Nô, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, ta sẽ giết tên nghiệt chủng nhà ngươi!" Chu phụ thân là trưởng lão tông môn, trước mặt trên dưới tông môn lại không quan tâm đến quy tắc, lao về phía đài cao định giết Lâm Nhất. Lâm Nhất hơi kinh ngạc, cũng không ngờ được, hai cha con này lại không biết xấu hổ như vậy. Hí! Đúng lúc này, Huyết Long Mã hí lên một tiếng, điên cuồng chạy tới, phi thẳng lên lôi đài, chi trước đá tới. Lâm Nhất cười lớn nói: "Đến đúng lúc lắm!" Vừa cười lớn vừa thẳng người đâm ra một kiếm Long Hổ Sinh Uy. Một người một ngựa đồng thời ra tay, bức ép về phía Chu phụ. Chu phụ ôm Chu Vân trong lòng, nhìn con Huyết Long Mã đang nổi điên, rồi lại nhìn Lâm Nhất đang được bao quanh bởi uy lực Long Hổ. Nhất thời không biết nghênh chiến thế nào. Vẻ mặt tỏ ra nghẹn khuất, vô cùng chật vật thu lại chiêu thức, ngậm ngùi rút lui. Diễn Võ trường ồ lên, toàn bộ đều chấn động vì cảnh tượng này, một người một ngựa mà lại bức lui được một vị trưởng lão tông môn. Bị một người một ngựa bức lui, sắc mặt Chu phụ tức đến tái nhợt. Nghĩ đến bản thân là một trưởng lão trong tôn môn mà lại bị một tên Kiếm Nô và một con yêu thú bức lui trước mặt mọi người, đó là sự sỉ nhục đến cỡ nào chứ. Điều đáng giận hơn nữa là, con Huyết Long Mã đang hí lên phát ra những tiếng cười quái gở, giống như đang chế giễu ông ta vậy. Sự việc vốn có chút nghiêm trọng, vậy mà ngược lại lại khiến xung quanh cười phá lên. Chu phụ trong cơn giận dữ, đặt Chu Vân xuống, định lần nữa đánh lên trên đài. "Hoang đường!" Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên trên đài cao, giọng nói đến từ vị trí chỗ ngồi chính giữa của tông chủ Bạch Thiên Minh. Xôn xao! Lời ông ấy nói như hàm chứa thiên lệnh, chỉ thốt ra hai chữ đã khiến toàn Diễn Võ trường rộng lớn bao phủ bởi khí thế của ông ấy. Tiếng cười ồ bên dưới lập tức im bặt, Chu phụ biến sắc, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Bạch Thiên Minh lạnh lùng nói: "Chu trưởng lão, quy tắc mấy trăm năm của tổ tông ông cũng dám phá hoại, ta thấy ông đang không muốn sống nữa đúng không!"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quát lớn nói: "Tên Kiếm Nô, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, ta sẽ giết tên nghiệt chủng nhà ngươi!" Chu phụ thân là trưởng lão tông môn, trước mặt trên dưới tông môn lại không quan tâm đến quy tắc, lao về phía đài cao định giết Lâm Nhất. Lâm Nhất hơi kinh ngạc, cũng không ngờ được, hai cha con này lại không biết xấu hổ như vậy. Hí! Đúng lúc này, Huyết Long Mã hí lên một tiếng, điên cuồng chạy tới, phi thẳng lên lôi đài, chi trước đá tới. Lâm Nhất cười lớn nói: "Đến đúng lúc lắm!" Vừa cười lớn vừa thẳng người đâm ra một kiếm Long Hổ Sinh Uy. Một người một ngựa đồng thời ra tay, bức ép về phía Chu phụ. Chu phụ ôm Chu Vân trong lòng, nhìn con Huyết Long Mã đang nổi điên, rồi lại nhìn Lâm Nhất đang được bao quanh bởi uy lực Long Hổ. Nhất thời không biết nghênh chiến thế nào. Vẻ mặt tỏ ra nghẹn khuất, vô cùng chật vật thu lại chiêu thức, ngậm ngùi rút lui. Diễn Võ trường ồ lên, toàn bộ đều chấn động vì cảnh tượng này, một người một ngựa mà lại bức lui được một vị trưởng lão tông môn. Bị một người một ngựa bức lui, sắc mặt Chu phụ tức đến tái nhợt. Nghĩ đến bản thân là một trưởng lão trong tôn môn mà lại bị một tên Kiếm Nô và một con yêu thú bức lui trước mặt mọi người, đó là sự sỉ nhục đến cỡ nào chứ. Điều đáng giận hơn nữa là, con Huyết Long Mã đang hí lên phát ra những tiếng cười quái gở, giống như đang chế giễu ông ta vậy. Sự việc vốn có chút nghiêm trọng, vậy mà ngược lại lại khiến xung quanh cười phá lên. Chu phụ trong cơn giận dữ, đặt Chu Vân xuống, định lần nữa đánh lên trên đài. "Hoang đường!" Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên trên đài cao, giọng nói đến từ vị trí chỗ ngồi chính giữa của tông chủ Bạch Thiên Minh. Xôn xao! Lời ông ấy nói như hàm chứa thiên lệnh, chỉ thốt ra hai chữ đã khiến toàn Diễn Võ trường rộng lớn bao phủ bởi khí thế của ông ấy. Tiếng cười ồ bên dưới lập tức im bặt, Chu phụ biến sắc, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Bạch Thiên Minh lạnh lùng nói: "Chu trưởng lão, quy tắc mấy trăm năm của tổ tông ông cũng dám phá hoại, ta thấy ông đang không muốn sống nữa đúng không!"
Độc Tôn Truyền KỳTruyện Converter, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên Không“Không chết à?” Lâm Nhất mở mắt, nhìn lồ ng ngực bằng phẳng của mình, suy nghĩ đầu tiên chính là: Hắn không chết. Hắn nhớ rõ bản thân mãi mới có được một hôm rảnh rỗi, leo lên núi Thái Sơn dạo chơi. Ai ngờ ngay khoảnh khắc đi đến đỉnh núi, một luồng kiếm quang đột ngột lao đến đâm thủng ngực hắn. Lâm Nhất chưa kịp phản ứng thì đã mất đi ý thức. “Đau quá!”, hắn ôm lấy đầu, lộ vẻ đau đớn. Đau quá, đầu đau như muốn nứt ra, vô số ký ức như thủy triều nhấn chìm hắn. Đủ loại hình ảnh, tựa như một thước phim, lướt qua trong thoáng chốc. Không bao lâu sau, hắn đã hoàn toàn dung hợp được toàn bộ ký ức, Lâm Nhất có cảm giác như đã trôi qua mười năm. Đến khi hắn mở mắt lần nữa, vẻ mặt đã thả lỏng hơn rất nhiều, trong mắt chỉ còn lại sự tĩnh lặng như hồ thu. Hóa ra, hắn không chết, mà đã xuyên không. Đi đến một thế giới có tên là Huyền Hoàng, chiếm hữu thân thể của một gã Kiếm Nô nhỏ bé ở biên cảnh nước Thiên Thủy. Có lẽ ở nơi sâu xa, có thứ gọi là thiên ý tồn tại, tên… Quát lớn nói: "Tên Kiếm Nô, vì sao ngươi lại nhẫn tâm như vậy, ta sẽ giết tên nghiệt chủng nhà ngươi!" Chu phụ thân là trưởng lão tông môn, trước mặt trên dưới tông môn lại không quan tâm đến quy tắc, lao về phía đài cao định giết Lâm Nhất. Lâm Nhất hơi kinh ngạc, cũng không ngờ được, hai cha con này lại không biết xấu hổ như vậy. Hí! Đúng lúc này, Huyết Long Mã hí lên một tiếng, điên cuồng chạy tới, phi thẳng lên lôi đài, chi trước đá tới. Lâm Nhất cười lớn nói: "Đến đúng lúc lắm!" Vừa cười lớn vừa thẳng người đâm ra một kiếm Long Hổ Sinh Uy. Một người một ngựa đồng thời ra tay, bức ép về phía Chu phụ. Chu phụ ôm Chu Vân trong lòng, nhìn con Huyết Long Mã đang nổi điên, rồi lại nhìn Lâm Nhất đang được bao quanh bởi uy lực Long Hổ. Nhất thời không biết nghênh chiến thế nào. Vẻ mặt tỏ ra nghẹn khuất, vô cùng chật vật thu lại chiêu thức, ngậm ngùi rút lui. Diễn Võ trường ồ lên, toàn bộ đều chấn động vì cảnh tượng này, một người một ngựa mà lại bức lui được một vị trưởng lão tông môn. Bị một người một ngựa bức lui, sắc mặt Chu phụ tức đến tái nhợt. Nghĩ đến bản thân là một trưởng lão trong tôn môn mà lại bị một tên Kiếm Nô và một con yêu thú bức lui trước mặt mọi người, đó là sự sỉ nhục đến cỡ nào chứ. Điều đáng giận hơn nữa là, con Huyết Long Mã đang hí lên phát ra những tiếng cười quái gở, giống như đang chế giễu ông ta vậy. Sự việc vốn có chút nghiêm trọng, vậy mà ngược lại lại khiến xung quanh cười phá lên. Chu phụ trong cơn giận dữ, đặt Chu Vân xuống, định lần nữa đánh lên trên đài. "Hoang đường!" Đúng lúc này, một tiếng quát phẫn nộ vang lên trên đài cao, giọng nói đến từ vị trí chỗ ngồi chính giữa của tông chủ Bạch Thiên Minh. Xôn xao! Lời ông ấy nói như hàm chứa thiên lệnh, chỉ thốt ra hai chữ đã khiến toàn Diễn Võ trường rộng lớn bao phủ bởi khí thế của ông ấy. Tiếng cười ồ bên dưới lập tức im bặt, Chu phụ biến sắc, chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy Bạch Thiên Minh lạnh lùng nói: "Chu trưởng lão, quy tắc mấy trăm năm của tổ tông ông cũng dám phá hoại, ta thấy ông đang không muốn sống nữa đúng không!"